Phương Hoa gật gật đầu, Thúy Ngọc vội xoay người chạy đi. Nhưng khi nàng nhìn thấy trên mặt thế tử gia lộ ra nụ cười mỉm, không khỏi choáng váng: Nàng bây giờ chỉ còn một mình!
Lý Tử Kính không nói hai lời, cúi người ôm Phương Hoa chạy về hướng hậu viện, nhân lúc tổ mẫu chưa đến liền đem biểu muội bắt đi. Phương Hoa hốt hoảng, cảm giác sợ hãi như thủy triều đánh tới, khiến nàng choáng váng, hô hấp nặng nề, muốn thét len nhưng không thể thốt ra tiếng.
Chạy một lúc, thế tử gia đem Phương Hoa ôm vào thuyền, định đưa nàng sang tửu lâu gần sông dùng bữa tối. Hắn còn chưa ăn, vừa ôm nàng chạy đi đã đói mệt muốn bất tỉnh. Vì vội vàng chèo thuyền, nâng hắn không chú ý tới Phương Hoa đang không thích hợp, chỉ nghĩ do bất đồng ngôn ngữ, nàng giống như trước đây yên lặng không nói.
Rời biệt viện vài dặm, Lý Tử Kính mới buông tay cho thuyền tự xuôi dòng, thấy Hoa biểu muội ngồi ở đuôi thuyền, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hắn vội vàng lo lắng hỏi: "Muội thế nào? Thân thể không thoải mái sao?"
Phương Hoa lúc này không nghe thấy hắn nói gì, chỉ cảm giác như ác mộng đang tái diễn. Nàng hoàn toàn không còn chút sức lực nào, hai tay nắm chặt vạt áo, co rúm người lại, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, miệng lắp bắp: "Đừng nâng (đụng) ta.. đừng.."
"Ngươi nói cái gì? Là ngực không thoải mái sao, đợi lát nữa lên trên đường ta dẫn ngươi tới xem đại phu!"
"Về nhà đi!" Phương Hoa giãy giụa nói, nhưng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-gia-dung-lam-loan/1339068/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.