Phanh___
Đột nhiên Bạch Dã nghe được một tiếng kêu rên, rồi sau đó mình giống như một quả cầu nhỏ lăn tới một bên, mà Từ thúc kia sớm đã không còn hơi thở. Bạch Dã cảm thấy đau đớn toàn thân, nhưng cũng không hé răng một cái, phát hiện mình va phải cái gì đó cả người liền dừng lại. Bạch Dã vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó tâm lại hung hăng xoắn chặt một chỗ.
Nàng va chạm không phải là tảng đá, ngược lại là một vật sống! Bạch Dã nâng lên tầm mắt, chỉ nhìn thấy rõ ràng một cái đầu sói xám ở trước mắt mình, nó cúi đầu nhìn nàng, trong mắt còn lóe ra ánh sáng xanh, đó là loại ánh sáng khi nhìn thấy con mồi.
Bạch Dã mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn hàm răng nanh hé lộ ra trước người mình, trong lòng bồn chồn__ Nàng không có ngã chết, chẳng lẽ lại trở thành miếng ăn trong miệng sói hoang?
Bạch Dã trừng lớn mắt nhìn chằm chằm đầu con sói kia, một người một sói liền cứ nhìn nhau như vậy. Bỗng nhiên sói xám truyền ra một tiếng gầm nhẹ, mở ra cái miệng rất lớn đỏ như máu hướng tới Bạch Dã. Bạch Dã ngừng thở, trong lòng châm chọc, chính mình bây giờ không làm được cái gì, cuối cùng nàng nhận mệnh nhắm lại hai mắt, chết liền chết đi, nàng cũng không phải người sợ chết.
Thời gian từng giây trôi đi, chờ đợi Bạch Dã không phải đau đớn da thịt không còn, mà là một trận ấm áp, còn có cái gì đó dính dính mấp máy trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-ta-vuong/3206655/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.