- Sao lại khóc?
Giọng nói dịu dàng trầm ấm vang lên nơi lồng ngực người ôm lấy nàng, nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người ấy.
Gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, ngũ quan khắc sâu như vẽ,chín chắn, thành thục, lạnh lùng, đó là đế vương Diêu quốc, là vị phuquân trong mộng của biết bao thiếu nữ nước Diêu.
- Hoàng…….
Hạ Ức Cẩn dường như quên mất cách mở miệng thế nào, nàng khôngdám tin, không dám tin Hoàng thượng một khắc trước còn ôm mỹ nhân lúcnày lại ôm nàng trước mặt mọi người, là ngài ấy cứu nàng, nên nàng mớikhông bẽ mặt trước mặt mọi người……
Có lẽ, ngài ấy có ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên với nàng. Có lẽ, ngài ấy cũng thích nàng, dù chỉ là chút thiện cảm ban đầu.
Từ xưa tới nay, có cuộc hội ngộ nào giữa mỹ nhân và quyền quý mà không phải là vừa gặp đã yêu? Năm xưa Tây Thi gặp Phạm Lãi, sau đó làVương Tường kinh diễm Nguyên Đế, sau đó nữa là Huyền Tông si mê NgọcHoàn, từ xưa đến nay nữ tử thành danh không phải đều dựa vào nhan sắccủa mình sao?
- Có muốn trẫm phong nàng làm mỹ nhân không?
Trong cơn trời đất quay cuồng, ngài ấy như cười như không mởmiệng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, khẽ cắn lấy vành tai đángyêu của nàng….
Hạ Ức Cẩn sớm đã hồn vía lên mây, đâu còn biết suy nghĩ, nữ tử ở trong ngực ngài ấy dù có thông minh đến mấy cũng trở nên ngốc nghếch,nàng chỉ biết gật đầu rồi lại gật đầu……
- Vậy được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446218/chuong-116-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.