- Phó…….Hoàng thượng muốn ngài tiếp đãi sứ thần nước Tần?
Tang Vi Sương chợt ngẩn người:
- Ta? Tại sao ta phải đi với ngài?
Đột nhiên, đôi môi lạnh băng của hắn dán vào bên tai nàng:
- Ngươi phải biết một mình ta cô đơn biết mấy, mà ta chỉ muốn một mình ngươi cùng cô đơn với ta……..
Lúc Tang Vi Sương không thể nhịn nổi nữa, muốn đẩy hắn ra thì hắn đột nhiên thẳng người lên, thở dài:
- Điện Kim Loan lạnh lẽo, một đám người y phục chỉnh tề đeo mặt nạ, chỉ nhìn thôi cũng thấy cô đơn……..
Tang Vi Sương sững sờ, gương mặt chợt đỏ lên, có lẽ vừa rồi nàng hiểu lầm.
- Nếu đã không muốn đi, sao không cáo ốm từ chối? Còn muốn kéo ta chịu khổ theo.
Trong lòng nàng biết Bạc Ngạn lần đầu lên vị trí cao, nhất định có hàng vạn ánh mắt nhìn hắn phạm sai lầm, nếu hắn cáo ốm không đi, chắc chắn sẽ có hàng nghìn quyển sổ con đưa tới trước mặt Phó Họa Khánh, cho hắn tội danh “ỷ sủng mà kiêu”. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà oán trách hắn!
- Tang Vi Sương, ta nói muốn ngươi đi theo ta thì ngươi phải đi.
Hắn lạnh giọng nhấn mạnh, không cho phép nàng nói “Không”.
Tang Vi Sương không vui nhăn chân mày nhạt như khói:
- Muốn ta đi? Ngài cũng nên cho ta chút lợi ích chứ nhỉ? Ta bây giờ không phải người nhàn rỗi, bận lắm……….
- Ngươi muốn lợi ích gì?
Thấy nàng dịu giọng, thái độ của hắn cũng không cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446206/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.