Bạc Ngạn nghe vậy sững sờ, hồi lâu không nói được tiếng nào:
- ………
Tang Vi Sương thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn, không khỏi lên tiếng chọc ghẹo:
- Chủ tử ngu rồi à? Lấy giấy bút tới! Ti chức vẽ lại cho ngài!
Bạc Ngạn nghe xong, lạnh mặt nói:
- Trong tầm tay ngươi chính là giấy và bút, chẳng lẽ còn cần ta nắm tay ngươi viết?
Tang Vi Sương bị hắn nói đỏ mặt, lườm hắn rồi tự đi về phía bàn, lấy một xấp giấy Tuyên Thành mới, cầm cây bút lông Bạc Ngạn vừa sửdụng.
- Nữ nhân, ngươi có cần lãng phí như vậy không?
Tang Vi Sương hiểu ý hắn:
- Ta thích khi viết chữ, có nhiều giấy để kê………
Bạc Ngạn nghẹn họng, đơ người tại chỗ, bỗng nhớ đến từng có một người hình như cũng có sở thích tương tự.
Tang Vi Sương vừa viết vừa nói, vội ngẩng đầu nói với Bạc Ngạn đứng bên cạnh không có việc gì làm:
- Tướng quân, ngài có thể đi gọi những người thợ giỏi trong quân đến tiền sảnh, ta lập tức đến ngay.
Hắn dường như giận đến mức gân xanh nơi thái dương sắp nổ tung,nàng lại dám ra lệnh cho hắn? Mà hắn thì sao? Càng đáng giận hơn chínhlà hắn lại rất nghe lời nàng lặng lẽ ra khỏi phòng, sai người đi gọimười mấy thợ giỏi trong quân đến.
Đám thợ trong tiền sảnh ríu rít nghị luận, đến khi Bạc Ngạn dẫn Tang Vi Sương đến mới ngừng.
- Tướng quân vạn phúc……..
- Tướng quân kim an………
Bạc Ngạn hơi cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446185/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.