Chương trước
Chương sau
Ban ngày, huyện Tường.

Thiệu Nam sau chiến trận vô cùng yên ả, giờ đây khắp nơi đã có thể nghe được tiếng cười tiếng nói.

Cổng nhà đóng chặt dần dần mở ra, gà trong chuồng được thả ra ngoài, trên đường đã có thể nhìn thấy mục đồng cưỡi trâu.

Trong quân doanh tạm của quân Diêu ở huyện Tường.

Sau khi Thi Duy nghe rõ đại khái về quá trình chiến dịch Thiệu Tây thì không khỏi cảm khái về người do mình dạy dỗ, tại sao chỉ có mỗi Hoàng thượng là hợp ý ông.

Anh tài như Bạc Ngạn trên thế gian đã ít càng thêm ít...Thi Duy sinh lòng tiếc nhân tài, không khỏi hỏi:

- Bạc tướng quân đang ở đâu?

Mưu sĩ nọ nghe vậy, hơi sửng sốt rồi mới nói:

- Tiên sinh vẫn chưa biết? Bạc tướng quân bị Phương tướng quân giải vào đại lao rồi.

- Cái gì?

Thi Duy ném toàn bộ thư lên bàn:

- Mau mau mời Bạc tướng quân ra.

Một mưu sĩ trong đó nghe vậy, vội vàng rời đi.

Thi Duy lại căn dặn những người khác:

- Để lại một vạn binh cho Diệp Thanh bảo vệ huyện Tường và xử lý những công việc sau chiến tranh ở Thiệu Tây, chúng ta suốt đêm về Thiệu Châu.

Đại quân di chuyển suốt đêm, Bạc Ngạn và Tang Vi Sương được cung kính mời ra khỏi đại lao, còn Phương Chính bị Thi Duy trói giải lên xe tù.

Tang Vi Sương hiểu hành động này của Thi Duy, ông ấy biết lần phạm tội này của Phương Chính, Phó Họa Khánh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, bèn thực hiện khổ nhục kế, ép Phó Họa Khánh niệm tình đồng môn.

Đối với việc này, Tang Vi Sương chỉ cười lạnh, nàng dám cược bất luận Thi Duy làm gì cho đệ tử ông ấy, quân hàm của Phương Chính bị bãi bỏ là điều chắc chắn.

Trong mưa to, một binh sĩ mặt không biểu cảm quỳ dưới đất.

- Tướng quân, hữu tướng hỏi ý tướng quân có muốn cùng về Thiệu Châu hay không?

Bạc Ngạn nhếch môi, đám thuộc hạ tràn đầy mong đợi nhìn hắn, chắc chắn những người dưới trướng Bạc Ngạn đều cho rằng lần này họ lập công lớn, thánh thượng theo lẽ thường sẽ đón họ về kinh, họ đi Thiệu Châu theo quân đội về kinh không có gì quá đáng.

Bạc Ngạn cười biếng nhác quăng ánh mắt cho Tang Vi Sương.

Nàng mở quạt lông vũ đen, dưới mặt nạ sắt, mọi người không nhìn thấy biểu cảm của nàng.

Câu trả lời vượt ngoài dự đoán mọi người, nàng cười trấn định:

- Về Hoài Châu.

Đương nhiên là về Hoài Châu, Bạc Ngạn tự ý rời bỏ chức vụ, chiêu này của hữu tướng Thi Duy là “gậy ông đập lưng ông”, nhìn thì có vẻ mời Bạc Ngạn về Thiệu Châu nhưng kỳ thực là thăm dò Bạc Ngạn, nếu bây giờ còn bỏ lại Hoài Châu thì dù Phó Họa Khánh có lòng muốn phong thưởng cho Bạc Ngạn cũng sẽ vì tội danh này mà mất phong.

Phen này về Hoài Châu là lấy công chuộc tội, thu được lợi ích lớn nhất, giảm tội danh đến mức thấp nhất.

Cho nên lần này không chỉ về Hoài Châu mà còn phải tạo ra được thành tích.

Vẻ mặt mấy thuộc hạ rõ ràng bất mãn, giận mà không dám nói.

Sau khi binh sĩ do hữu tướng phái tới kia đi, Tang Vi Sương bưng chén trà sắp nguội bên cạnh lên, thấm giọng rồi cười nói:

- Nửa năm, ta từng nói trong vòng nửa năm sẽ để các vị hồi kinh, nay mới một tháng mà các vị đã hết kiên nhẫn?

Bạc Ngạn nghe vậy, chân mày nhíu lại, lạnh giọng ra lệnh:

- Tất cả đều nghe theo Chủy Vũ đại nhân.

- Dạ...

Những tiếng trả lời không tình nguyện, vài thuộc hạ về doanh chỉnh đốn lại, cả đêm Bạc Ngạn dẫn các tướng sĩ dưới trướng lên đường về Hoài Châu.

Sau khi các thuộc hạ lui xuống.

Ánh mắt Bạc Ngạn nhìn Tang Vi Sương nghiền ngẫm, nếp nhăn nơi khóe mắt như cười như không, đôi môi mỏng mềm mại mà lạnh lẽo cong lên:

- Lúc ngươi đi Thiệu Tây, ta đã sai người thay ngươi từ giã Thần gia, đoán chừng lúc này trong tay Thần nhị gia là lá thư ta sai người mô phỏng nét chữ của ngươi gửi đến Lạc Dương.

Tang Vi Sương mặt đầy kinh ngạc, không ngờ hắn làm việc kín kẽ như thế, ngay cả việc đó cũng nghĩ đến từ lâu.

Nàng hơi đỏ mặt nói:

- Vi Sương đa tạ tướng quân.

- Tướng gia, Bạc Ngạn về Hoài Châu rồi.

Trên đường đi Thiệu Châu, một mưu sĩ vừa nhận được tin báo của thám tử liền cấp tốc đến trước mặt Thi Duy.

Chân mày rậm của Thi Duy cau lại, nếp nhăn nơi khóe mắt lại nhiều thêm mấy cái, ông thở dài thật sâu, vuốt cằm nói:

- Không ngờ Dung Dữ hầu gia có thể nuôi ra một nam nhi như vậy...

Thi Duy ngửa khuôn mặt già nua lên trời, vẻ mặt thống khổ kêu to:

- Nghiệt đồ Phương Chính, khí số đã tận!_____

Mấy mưu sĩ trong buồng xe ngẩng đầu nhìn Thi Duy:

- Tướng gia bảo trọng!

Dọc đường về Hoài Châu, Bạc Ngạn dường như tâm trạng vô cùng tốt, đột nhiên hỏi Tang Vi Sương muốn được thưởng gì.

Nàng đang đeo mặt nạ, Bạc Ngạn không nhìn thấy biểu cảm của nàng, trong xe ngựa nàng hờ hững chơi đùa chiếc vòng mã não.

Bạc Ngạn nhận ra đây là chiếc vòng Tần Dương mua ở huyện Tường, tại sao mới qua nửa ngày đã vào tay Tang Vi Sương? Mí mắt hắn nhảy lên, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, tâm trạng tốt vừa rồi cũng không còn.

- Ngươi thích mã não?

Bạc Ngạn đưa tay chống cằm hỏi.

- Không thích.

Nàng nói không thích mà tay vẫn đang chơi, bàn tay trắng trẻo được màu đỏ của mã não tôn lên càng thêm trắng, làm người xem cảm thấy vui mắt.

- Không thích tại sao còn chơi...như vậy?

- Cái gì như vậy?

Tang Vi Sương chợt nhìn hắn:

- Mập mờ như vậy? Tận hứng như vậy?

Nàng cười.

Hắn tự dưng đỏ mặt, sau đó lửa giận lại bốc lên.

- Tang Vi Sương, ngươi rốt cục có phải nữ nhân hay không?

Hắn quay khuôn mặt đỏ qua chỗ khác nhưng lại để lộ vành tai đỏ bừng trong tầm mắt nàng.

Đợi khi hắn giật mình kịp phản ứng thì “nữ nhân chết tiệt” kia đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Ta thật muốn bóp chết ngươi!

- Bóp chết ta thì ai giúp ngươi về Lạc Dương?

Tang Vi Sương cười lớn hỏi ngược lại hắn.

- Vậy thì không về nữa, chúng ta ở Hoài Châu cả đời!

Nói xong mới phát hiện câu này thiếu suy nghĩ cỡ nào, nụ cười của Bạc Ngạn chợt cứng lại trên mặt, khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc trước.

Tang Vi Sương liếc hắn:

- Tướng quân thật thích nói đùa.

Thật lâu Bạc Ngạn vẫn không nói gì, co người lại trên xe ngựa, sắc mặt mệt mỏi.

Thấy hắn không nói gì, Tang Vi Sương cảm thấy nhàm chán, đường dài chậm chạp, nàng không muốn một mình cô quạnh, phải biết rằng những ngày không có Lâu Kiêm Gia, một ngày như thể một năm.

- Tướng quân có biết trong ba nước, nơi nào sản xuất nhiều mã não không?

Tang Vi Sương quơ quơ cái vòng mã não kia trước mắt Bạc Ngạn.

- Đương nhiên là Thiệu Nam, Hoài Bắc, Liêu Thủy của nước Diêu; Kinh Châu của nước Ngô; và phía Bắc Côn Luân của nước Tần.

Bạc Ngạn rất phối hợp trả lời.

- Không ngờ tướng quân thân là võ tướng lại hiểu rõ mã não mà nữ nhi yêu thích đến vậy...

Tang Vi Sương ra vẻ kinh ngạc nói.

Bạc Ngạn dùng ánh mắt như dao khoét nàng, suy nghĩ rồi đột nhiên nói:

- Trong cung có vị mỹ nhân được sủng ái rất thích thứ này, hễ là đại thần có tâm trong triều đều sẽ bỏ công sức vào nó.

Nếu không phải mỹ nhân được sủng ái, các đại thần tội gì phải hao tổn tâm tư?

Nữ nhân có thể được Phó Họa Khánh sủng ái, không phải cô ta thì là ai?

“Choang!”, tay Tang Vi Sương vung lên, chiếc vòng mã não đỏ kia vỡ nát, người trấn định trầm ổn như Bạc Ngạn cũng bị hành động bất thình lình của nàng làm giật mình, đưa mắt nhìn nàng.

- Ơ, lỡ tay, không cầm chắc, đáng tiếc một cái vòng tốt.

Lỡ tay? Lỡ tay mà tay run như vậy? Lỡ tay mà giọng nói vẫn còn run?

Nàng rõ ràng đang kiềm chế cơn giận tột đỉnh.

- Có điều tiếng mã não vỡ cũng rất êm tai.

Nàng giả vờ thể hiện thần sắc biếng nhác, thu bàn tay khẽ run:

- Tướng quân trước đó không phải hỏi ta muốn gì ư? Hay là tặng ta mã não đi, để ta đập một lần cho thống khoái………..

- Điên……..tiếc cho tấm lòng thành của Tần Dương phí bạc để làm ngươi vui vẻ!

Môi mỏng hé mở, lạnh lùng phun ra mấy chữ. Hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng không vui:

- Có phải họ Lâu kia đi rồi, ngươi cũng điên theo không?

Tang Vi Sương không hiểu, cười nói:

- Ta điên? Vậy tướng quân bổ nhiệm một kẻ điên làm quân sư thì là gì?

Gương mặt tuấn tú như nhai phải nến, nghẹn họng.

Nàng cười khẽ:

- Chúng ta như nhau như nhau.

Tuy nàng cười nhưng sự khó chịu trong lòng càng lúc càng lớn.

Nàng khó chịu là do, nàng trước kia liều mạng như vậy để mình có cuộc sống tốt hơn, để ngàn vạn dân chúng có cuộc sống tốt hơn, trước kia nàng chưa từng nghĩ muốn giết người hại người, nhưng có ai để nàng được sống yên ổn?

- Con người ấy mà, quả nhiên số mệnh không giống nhau.

Không có vòng tay mã não, Tang Vi Sương lấy từ trong ngực ra cái quạt lông vũ đen.

Bạc Ngạn kinh ngạc nghe lời cảm khái tiêu cực của nàng:

- Sao tự dưng lại cảm khái? Ngươi bị điên hay bị ngu à?

Hắn sắp không nhận ra nàng rồi.

- Ta chỉ đang nghĩ, loạn thế như vầy, ta vì mạng sống mà chuyện xu nịnh bợ đỡ, ăn nói khép nép đều làm cả……..

Nàng hơi ngừng lại:

- Thôi, không cần nói ta, hãy nói bao nhiêu tướng sĩ vì bảo vệ giang sơn cho Hoàng đế, lúc máu chảy đầu rơi, không biết Hoàng đế đang ngồi ở chỗ nào ôm mỹ nhân đấy! Còn nữa, ta cực khổ vất vả kiếm tiền nộp thuế mà số tiền dư lại không đủ để mua đồ Tết cho người của cả trang, nghĩ xem, năm nay ta mới mua cho Tiểu Lâu, Tiểu Cẩm, Dương Yên bọn họ mỗi người một bộ y phục mới, cái áo lông cáo thuần trắng mà thương nhân Liêu Châu kia bán, bởi vì túi tiền eo hẹp, không móc ra nổi tám trăm lượng bạc nên không mua được cho Tiểu Lâu……….bây giờ nhớ đến thật là tiếc………vậy mà Hoàng đế lại đem toàn bộ tiền mồ hôi và máu của chúng ta đi dụ dỗ phi tử nhà hắn!

Bạc Ngạn đơ người nhìn Tang Vi Sương, lạnh lùng thưởng cho một câu:

- Tang Vi Sương, thật không ngờ ngươi cũng có lúc càm ràm như vậy?

Nằm lên ván giường xe ngựa, không muốn để nàng thấy trong mắt hắn sự cô đơn và……….đau lòng, Bạc Ngạn lạnh giọng nói:

- Bổn tướng quân đi ngủ, ngươi còn càm ràm nữa thì cút đến quân kỹ doanh cho bổn tướng quân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.