Ở một nơi mười lăm dặm phía Tây huyện Thiệu Tây, trên mặt nước lênh láng, trận đại chiến giữa quân Diêu và quân chủ lực của quân Tần.
Không thể không nói, trận chiến này tuy đội quân của Bạc Ngạn nắm được tử huyệt của quân Tần, chính là năng lực tác chiến trên nước của quân Tần không mạnh, nhưng dù vậy, sự quả cảm tàn nhẫn của người Tần trong trận chiến này cũng được thể hiện vô cùng mạnh mẽ.
Người Tần quyết chiến đến cùng, thề chết yểm trợ cho Phật Tháp rút lui.
Đến khi quân chủ lực của Diêu cũng chính là đội quân của hộ quốc tướng quân Phương Chính đuổi đến, quân Tần mới hạ lệnh toàn bộ rút lui.
Nhìn giặc Tần hốt hoảng tháo chạy, tướng sĩ quân Diêu hả lòng hả dạ, giơ kiếm hô to:
- Thừa tướng thiên tuế, hộ quốc tướng quân thiên tuế!
Lúc gần rút quân, chủ tướng quân Tần là Vương Võ giận không kiềm được rống to:
- Lão tử không phải gặp Phương Chính mà lui, kẻ ép lão tử lui quân là Bạc Ngạn, không phải Phương Chính!
Ngụ ý chính là, Vương Võ thừa nhận mình thua Bạc Ngạn chứ không phải bại tướng dưới tay Phương Chính!
Nửa tháng trước, thuộc hạ của ông đánh cho Phương Chính tơi bời tan tác, Phương Chính bị sĩ khí quân Tần ép phải dẫn binh đến huyện Tường, tử thủ huyện Tường. Hôm nay nghe binh sĩ Diêu quốc kêu to “Phương Chính thiên tuế”, Vương Võ nghĩa khí võ phu, cảm thấy không phục!
Bạc Ngạn thấy người ngựa của hữu tướng và Phương Chính đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446178/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.