Cơn chấn động khổng lồ ập tới, Tang Vi Sương mở cửa phòng ra, da nàng mấy năm gần đây được dưỡng dần dần trắng trẻo, nhưng lúc này lại không có tí huyết sắc nào, tái nhợt như ánh trăng, như thủy tiên không thấy ánh mặt trời vậy.
- Đương gia, Lâu thiếu gia mất tích rồi, có lẽ là mất tích tối qua!
Ngực Dương Yên hơi đau, dù chân mày cau chặt như cái khóa khó mở, nhưng hắn vẫn lặp lại.
Tang Vi Sương hoàn hồn trong sợ hãi, ra khỏi viện như một cơn gió.
- Đêm qua thấy có người ra ngoài tại sao không bẩm báo?
Tang Vi Sương giận đỏ mắt hỏi.
Một loạt các thị vệ giữ cổng cúi đầu. Giờ Hợi ba khắc thay ca, thị vệ ca trước không nói, thị vệ ca sau đương nhiên cũng không chú ý, có lẽ là thị vệ ca trước vội vã đi nghỉ ngơi nên quên mất chuyện này.
Các thị vệ im lặng hứng cơn giận của Tang Vi Sương, hi vọng người được phái ra ngoài có thể nhanh chóng tìm được Lâu công tử mất tích kia.
Lúc này Niệp Hiệp từ bên ngoài chạy vào:
- Tang đương gia, Xuyên Ông các, nhị gia cho mời.
Tang Vi Sương đang lửa giận ngút trời, vô cùng buồn bực, nghe nhị gia tìm thì ngược lại trở nên tỉnh táo, Thần nhị gia tìm nàng chẳng lẽ có liên quan đến chuyện của Lâu Kiêm Gia? Cho dù không liên quan, nàng cũng nên đi, nếu Thần nhị gia điều động người ngựa đi tìm Lâu Kiêm Gia thì chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446153/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.