Chu đại nương trong lòng khó hiểu, bà chưa từng nghe nói gói đậu đỏ nhưng bà biết đậu đỏ, Tang gia làm sao mà có đậu đỏ? Khi nữ nhân Tang gia kia chết, bà không phải đã lục tung phòng bếp một lần rồi sao? Ngay cả miếng gừng tốt còn không có!
Giỏi, Tang gia kia còn giấu đậu đỏ và bột mì!
Hẳn là ở dưới giường, chỗ đó bà không có lật!
Chung sống mấy ngày, Tang Vi Sương đã biết Chu đại nương này là người thế nào rồi, khi bà ta vào nàng đã nhanh tay lấy một miếng vải che chén thịt ướp muối lại, nếu để Chu đại nương phát hiện bọn họ còn có tiền ăn thịt thì chẳng phải là sẽ ép họ mau chóng trả tiền thuốc sao, nàng hôm nay là lần đầu tiên kiếm tiền, nhất thời chỉ nghĩ đến đệ đệ, muội muội đói bụng ở nhà nên tạm thời quên mất khoản đó, trong lòng không khỏi hơi ảo não.
Nàng đang ảo não thì Chu đại nương đã đem chuyện đó ra nói.
- Ta nói này Đại Nha, con không đem đậu đỏ này đi bán để trả tiền Bạch đại phu và tiền thuốc cho mấy nhà chúng ta à, thứ tốt như vậy mà con lãng phí thế đấy hả?
Thật đúng là nói thẳng ra, đều là người trong thôn, nàng nghe nói khi phụ mẫu Tang gia vừa dọn vào thôn đã mang không ít thứ tốt cho bọn họ, mà người của Tang gia lần lượt ra đi thì chỉ còn Tống gia là nhớ tới chỗ tốt của họ.
Tam Oa hình như ý thức được mình nói sai, co người lại phía sau Vi Sương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/129871/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.