(Trích bài “Kiêm gia 1” trong “Kinh thi”, dịch thơ “Bờ sông lau sậy xanh xanh, Nước trên cuống lá hóa thành hơi sương”)
Thương Dẫn Tố không ngờ bà chủ sẽ cho nàng bút mực này, trong lòng nàng hơi cảm động, bút mực này còn đáng giá hơn cả hai mươi văn tiền.
Nàng nhạy bén nghĩ ra một chủ ý.
Thương Dẫn Tố đếm mười văn tiền bỏ vào tay bà chủ:
- Bà chủ, tôi xin bà một chuyện, cho tôi mượn cái bàn trong sạp trà của bà một canh giờ.
Bà chủ không hiểu ý của nàng.
- Ngươi muốn bàn của ta làm gì? Ta chỉ có ba cái bàn, lát nữa đông người thì họ ngồi đâu?
Bà nói vậy hiển nhiên là không muốn.
- Tôi dùng mười văn tiền mua cái bàn của bà một canh giờ, không, nửa canh giờ, đợi đông người tôi sẽ đi.
Tuy không biết nàng muốn làm gì nhưng trượng phu của bà chủ để công việc trên tay xuống, bước lại nói:
- Dù sao lúc này cũng không có bao nhiêu người, đem cái bàn cho con bé dùng đi.
Ông vừa nói vừa lấy mười văn tiền của Thương Dẫn Tố:
- Nha đầu, mười văn tiền này ta lấy, ngươi đi đi.
Bà chủ trừng ông:
- Mười văn tiền! Nó viết chữ tôi cho nó hai mươi văn, ông lại bị một nha đầu lừa gạt, mười văn tiền đã cho nó mượn bàn.
- Ai da, bà cũng thấy nó chỉ là một tiểu nha đầu, còn nghiêm túc thế làm gì?
Nam nhân trung niên phản bác lại.
Triệu Lục Ý nhìn Thương Dẫn Tố đi đến sạp giấy bên cạnh, dùng toàn bộ mười văn tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/129869/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.