Tiêu Ngư ngồi ở trong xe ngựa đen như mực đi Nguyên Hoa Tự, bên ngoài mưa rất lớn, ngày mưa đi đường không tốt, toàn bộ xe ngựa cũng có chút xóc nảy bất ổn.
Xuân Hiểu cầm lấy hai tay nàng, thấp giọng nói: "Ủy khuất nương nương rồi. Chỉ là nếu trở về lúc này thì không thể giấu diếm bên Nguyên ma ma được, tuy hôm nay do nô tỳ bồi nương nương đi ra, nhưng hôm đó Nguyên ma ma nói không sai, sau này nương nương nên ít lui tới với An vương thì hơn."
Đương nhiên Tiêu Ngư biết, chỉ là lúc này tình huống đặc biệt. Chính nàng còn chưa tính, nếu liên lụy toàn bộ phủ Hộ Quốc Công, thì quả thật nàng không dám gặp mặt bọn họ. Chỉ là chuyện ngày hôm nay, cần phải không để ai phát hiện, nếu Nguyên ma ma biết thì sẽ thay nàng kéo dài thời gian.
Khi sắp đến cửa thành, xe ngựa bỗng ngừng lại, Tiêu Ngư trong xe nghiêng ngả, như muốn cắm đầu về phía phía trước. Xuân Hiểu nhanh chóng đỡ lấy nàng. Sau khi ổn định rồi, Xuân Hiểu mới hỏi bên ngoài: "Sao ngừng đột ngột vậy hả?"
Xa phu không nói gì.
Bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng sấm. Gương mặt của Tiêu Ngư bị lạnh đến trắng bệch, nghĩ tới điều gì đó, đưa tay, nhấc rèm xe trước mặt lên.
Phía trước chính là cửa thành, lúc này thị vệ thủ thành nhiều hơn cả thường ngày, thông qua làn nước mưa liền nhìn thấy phía trước có một thớt ngựa màu nâu.
Phía trên tuấn mã cao lớn, là một nam tử mặc cẩm bào màu đen, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-bao-quan/1518603/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.