Tây hương uyển tọa ở hướng nam bắc, nằm ở hậu hoa viên Lục phủ.
Lúc này, chính là hoàng hôn đầu tháng sáu, ráng mây bầu trời bị trời chiều nhuộm thành màu đỏ nồng đậm, gió đêm nhẹ nhàng đánh tới, dẫn tới một mảnh mát mẻ. Ao hoa sen phía đông có tòa núi giả tinh xảo, dưới núi giả ở một bên hoa quỳnh dưới tàng cây lay động, đung đưa theo gió.
Nam Cung Tự người mặc một bộ quần lụa mỏng màu trắng, ngồi ngay ngắn trên xích đu, Ngưng nhi khéo léo hiểu chuyện đang vì nàng nắn bóp bả vai, nhìn ca ca nhẹ nhàng quỳ gối trên đá, đôi tay nắm lỗ tai, rưng rưng trong suốt một bộ đáng thương, cau mày: "Mẫu thân, ca ca thật đáng thương!" Ngoài miệng nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà vẫn không khỏi lộ ra nụ cười hả hê, thu hết vào trong mắt của Nam Cung Đồng.
"Đáng thương?" Nam Cung Tự nửa nâng đuôi lông mày lên, tầm mắt bất thình lình rơi lên trên người nhi tử, thấy Đồng nhi quỳ một canh giờ, tâm nhất thời mềm nhũn, tưởng tượng chuyện nào đó, sắc mặt nàng lạnh lại: "Đồng nhi, ngươi biết tại sao mẫu thân muốn phạt ngươi không? Ngươi biết ngươi làm sai cái gì không?"
Nam Cung Đồng quỳ chừng một canh giờ, hai đầu gối đau đến mức nước mắt cũng phải lăn xuống, tiểu hồ ly từ trên đầu gối Nam Cung Tự nhảy lên trên bả vai hắn, ý vị liếm nước mắt trên mặt hắn, làm bộ tội nghiệp nháy mắt long lanh như nước, yếu ớt nói: "Mẫu thân, Đồng nhi biết sai rồi, về sau Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533924/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.