Trong trạch viện Cảnh vương phủ đề phòng sâm nghiêm, trên hành lang mười mấy binh lính mặc khôi giáp tuần tra qua lại, từ một gian trong sương phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở gấp cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân.
Nam Cung Đồng năm tuổi thân thủ lưu loát, lặng yên không một tiếng động từ trên mái hiên thật cao dừng ở một phía khác trên mái hiên, từ từ cạy mảnh ngói ra, thân thể nho nhỏ cúi xuống, đang tò mò nhìn nam nữ ở trên giường vận động, một cái đuôi màu trắng như lông tơ từ trong làn váy treo lên, không ngừng đung đưa, cặp con ngươi trong suốt linh hoạt kia dâng lên một tia nước sáng bóng.
"Oa ——phương thức vận động đặc biệt tốt a! Đợi ngày nào đó Đồng Đồng cũng cùng Ngưng muội muội làm loại vận động này, hắc hắc." Nghe tựa như lời nói ngây thơ không biết gì, nhưng nụ cười kia một chút cũng không thuần khiết.
"Đồng Nhi, ngươi vừa mới nói cái gì?" Đột nhiên từ phía sau truyền đến một đạo âm thanh cực kỳ dịu dàng, lại trộn lẫn một cỗ âm trầm.
Con ngươi của Nam Cung Đồng run rẩy, một con hồ ly trắng như tuyết từ trong đêm tối nhảy trên bả vai hắn, cái đuôi nhỏ ở giữa không trung lay động trong nháy mắt dựng lên, đây là âm thanh của mẫu thân hắn, làm sao hắn không sợ hãi cho được?
"Mẫu thân, người đã đến rồi." Mắt Nam Cung Đồng lóe sáng nhìn về nữ tử áo đỏ đứng ở một phía khác trên mái hiên, non nớt trên mặt lộ ra nụ cười hết sức khả ái, giả bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533923/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.