Sáng sớm, gió nhè nhẹ thổi, vải mỏng một góc chầm chậm nổi lên, hoa ở phía ngoài cửa sổ rơi vào bên trong, mùi thơm ngát xông vào.
"Tự nhi, hôm nay chiến ưng báo lại, Hoàng thành đã bị quân ta công hãm, Hoàng thượng đột phát bệnh cũ bỏ mình, Thái hậu bị áp giải vào thiên lao ba ngày sau chém đầu thị chúng. Văn võ bách quan cả triều đều nguyện thần phục Bổn vương, chỉ là. . . . . ."
Nam Cung Tự người mặc một bộ váy ngắn màu hồng, trong ngực ôm hai đứa trẻ đang ngủ say, dựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn chau mày ở một chỗ, trấn an nói: "Dật không thích làm Hoàng thượng sao?"
Sóng mắt Hiên Viên Dật lưu động xuống, thở dài, gật đầu một cái: "Không thích." Nếu như muốn làm vua một nước, thì hắn đã lên ngôi ngay từ lúc cướp lấy Đường triều, hoàng cung tựa như một cái lồng chim, không có tự do, chỉ có gò bó, thói quen không chịu ràng buộc của hắn không thích hợp với loại cuộc sống kia, hắn cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, chỉ cần Tự nhi cùng đứa bé ở bên cạnh hắn, tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Nam Cung Tự nhướng lông mày lên, trên mặt nở nụ cười.
"Nàng cười cái gì?" Hiên Viên Dật rủ thấp tầm mắt xuống, không hiểu nhìn nụ cười không rõ trên mặt nàng.
"Ta cười chàng ngốc, có bao nhiêu người vì tranh đoạt miếng đất màu mỡ Đường triều này, đến ngươi chết ta sống, chàng thì sao, một câu không thích liền chắp tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533914/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.