Chương trước
Chương sau
Nam Cung Tự bước chậm rãi, đi qua chỗ khúc quanh thì chỉ thấy Sài Quận chúa mang khăn che mặt, sau lưng dẫn theo vài nha hoàn đi về phía nàng, coi thường! Không đếm xỉa, nàng chẳng muốn để ý tới nàng ta, cùng Sài Quận chúa gặp thoáng qua.
Sài Quận chúa dừng lại bước chân, đưa lưng về phía Nam Cung Tự, chỉ mặt gọi tên nói: "Nam Cung Tự!"
Nếu không phải vị kia khổ cực không biết tốt xấu Sài Quận chúa cố ý muốn khiêu khích Nam Cung Tự, nàng đã sớm đến đại sảnh, tiến hành theo kế hoạch.
Tay Nam Cung Tự sờ bụng nhô lên, xoay người cười như không cười nhìn mắt Sài Quận chúa tràn đầy mùi thuốc súng, nói: "Sài Quận chúa đây là muốn hạ chiến thư, cùng Bổn cung tỷ võ?"
Mắt Sài Quận chúa như dao sắc bén bắn về phía Nam Cung Tự, lộ ra bản mặt giả nhân giả nghĩa, nàng nhìn liền căm tức, suy nghĩ một chút bản thân bị nàng hủy hoàn toàn gương mặt, thù này nàng làm sao có thể nhịn? Hơn nữa nàng là theo A Cha cùng nhau tiến đến, nàng đoán chắc Tà U vương chắc sẽ không vì Nam Cung Tự, mà cùng A Cha nàng trở mặt. Tầm mắt tràn đầy mùi thuốc súng rơi vào cái bụng đang nhô lên của nàng, cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi cũng sẽ có lúc sợ?"
Thanh nhi bước một bước dài, ngăn ở trước mặt Nam Cung Tự, phản bác: "Vương phi mới không sợ ngươi, chỉ là Sài Quận chúa ngươi không thấy Vương phi nhà ta hiện tại đang mang thai sao, làm sao có thể cùng ngươi tỷ võ? Hôm nay nếu Vương phi so với ngươi, cho dù ngươi có thắng, cũng không thắng vẻ vang."
Nghe vậy, Sài Quận chúa hỏa khí vọt lên một tia ý thức cuối cùng biến mất, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Thanh nhi, trên mặt âm dương quái khí cả giận nói: "Ngươi là thứ gì, Bản Quận chủ nói chuyện, làm sao đến lượt tiện nhân như ngươi xen miệng vào?" Nói xong, giơ tay muốn đánh lên mặt Thanh nhi, cổ tay lại bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại thật chặt, giống như kìm sắt bấm chặt cổ tay của nàng ta.
"Sài Quận chúa, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, hơn nữa, động thủ đánh người thì có bao nhiêu phân lượng!" Nam Cung Tự hé miệng cười cười, buông lỏng tay ra, đảo mắt nhìn về phía Như Nguyệt nói: " Như Nguyệt, đi thông báo Vương gia, nói Sài Quận chúa hướng Bổn cung hạ thư khiêu chiến, muốn cùng ta tỷ võ !"
"Chậm đã!" Sài Quận chúa thấy Như Nguyệt xoay người muốn rời đi, bước một bước thành ba bước thật nhanh kéo cánh tay Như Nguyệt, cũng không biết hơi sức từ đâu, đem Như Nguyệt hung hăng đẩy lên trên mặt đất, trợn mắt giận dữ nhìn Nam Cung Tự nói: "Ai cho ngươi đi tìm Dật ca ca? Đây là ân oán giữa chúng ta!"
Ân oán?
Ngụ ý là khiêu chiến tỷ võ là giả, muốn tìm nàng báo thù mới thật sự.
"Sài Quận chúa, ta không biết ân oán giữa ngươi và ta là cái gì, nhưng mà ta lại đầy bụng nghi ngờ cốt nhục của Vương gia, thì không phải là chuyện lúc trước đơn giản giữa ta và ngươi như vậy." Nam Cung Tự nói từng chữ.
"Ngươi không biết?" Ánh mắt Sài Quận chúa nhất thời nhuốm đỏ giống như lệ khí, đưa tay xé khăn che mặt ở trên mặt ra, chỉ thấy gương mặt thanh tú lồi lõm trồi lên hơn mười vết dao, xấu xí vô cùng, làm người ta không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: "Ngươi dám nói gương mặt này không phải là bị ngươi chính tay hủy? Ngươi dám nói Dật ca ca không phải là bị hồ ly tinh mê hoặc? Bởi vì ngươi, Dật ca ca không cần ta, bởi vì ngươi, phá hủy dung mạo của ta, vị hôn phu của ta cũng không cần ta, là ngươi phá hủy cuộc đời của ta, ngươi lại nói ngươi không biết?" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nam Cung Tự trừng mắt nhìn, nhìn gương mặt vô cùng xấu xí trước mắt này, thật đúng là chán ghét! Chỉ là nàng phá hủy mặt của nàng ta khi nào, tại sao một chút ấn tượng nàng cũng không có? Nàng nhìn Như Nguyệt, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Như Nguyệt, Sài Quận chúa nói đều là thật, đúng là ta phá hủy mặt của nàng?" Thấy Như Nguyệt gật đầu một cái, nhất thời cười lạnh, chắc là vào lúc nàng mất trí nhớ, Quận chúa này không biết sống chết đi chọc tới nàng đi! Tiếc hận than một tiếng: "Đáng tiếc xuống tay quá nhẹ."
"Nam Cung Tự!" Sài Quận chúa hỏa khí vọt lên hoàn toàn bộc phát, ngón trỏ nàng ta run lẩy bẩy chỉ vào Nam Cung Tự, cả giận nói: "Ngươi nghe kỹ cho ta, kể cả ta bị hủy dung, coi như Dật ca ca không thích, nhưng hắn vẫn phải lấy ta! Bởi vì mặt của ta là bị ngươi hủy, Dật ca ca hắn nhất định phải chịu trách nhiệm. Dật ca ca hắn nghe lời A Cha của ta nhất, hắn là sẽ không làm trái ý tứ A Cha ta. Ngươi đừng mơ tưởng chiếm đoạt Dật ca ca!"
Nam Cung Tự không khỏi cười lạnh, mở ra bước chân, từng bước từng bước mà áp sát Sài Quận chúa: "Sài Quận chúa, ngươi cũng nghe cho kỹ, chỉ cần Nam Cung Tự ta một ngày còn là Tà Vương phi, Hiên Viên Dật hắn đừng mơ tưởng cưới nữ nhân vào cửa nữa, đừng nói một đứa con gái của Vân Nam Vương nho nhỏ, dù là con gái của Hoàng đế, ta cũng tuyệt không đồng ý! Muốn uy hiếp ta, ha ha, khuyên ngươi đừng tự mình chuốc lấy khổ cực, nếu không thật sự náo loạn lên, ta sẽ không hạ thủ lưu tình." Sóng mắt nàng lưu chuyển, nhìn về phía bóng dáng thon dài từ nơi không xa đi tới, nhếch miệng lên một tia cười âm hiểm, thấy Sài Quận chúa giận đến hai tay nắm chặt, ngôn ngữ càng thêm châm chọc nói: "Thế nào? Không phục, muốn đánh ta, ngươi thật ra có thể thử một chút!"
Nghe vậy, lời này coi như là đụng phải họng súng, đầu tiên là đoạt Dật ca ca của nàng, cuối cùng phá hủy mặt của nàng, giọng điệu này! Nàng ta nuốt không trôi, cũng nuốt không nổi, nhìn lại mặt Nam Cung Tự khiêu khích một chút, trong lòng lửa đốt càng mạnh, siết chặt quả đấm, phẫn nộ quát: "Nam Cung Tự, tiện nhân này!" Một cước đạp tới bụng Nam Cung Tự.
Mắt nhìn thấy một cước kia liền đạp về hướng Nam Cung Tự, nàng chợt lùi về phía sau mấy bước, té lên trên người Thanh nhi, nhất thời sắc mặt tái nhợt, bị đau nói: "A. . . . . . bụng của ta. . . . . . đau quá. . . ."
Chân Sài Quận chúa căn bản cũng không động tới Nam Cung Tự, nàng lập tức đá vào không khí, chợt bị động tác đập vào mắt cá chân, đau đến mức nước mắt nàng ta cũng phải chảy ra, lại thấy Nam Cung Tự ôm bụng kêu đau, giả bộ còn thật giống a, nàng ta vốn không có đá trúng!
"Tự nhi!" Từ trên hành lang truyền đến âm thanh của Hiên Viên Dật.
Nam Cung Tự nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân vội vàng đi tới, lập tức liền té nhào vào trong ngực hắn, nâng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự uất ức, hai hạt nước mắt trong suốt ở trong hốc mắt hồi lâu, mới chảy xuôi xuống gương mặt: "Dật, cuối cùng ngươi cũng tới."
Ánh mắt Hiên Viên Dật sắc bén như dao trừng mắt nhìn về phía Sài Quận chúa, đau lòng giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Nam Cung Tự, cau mày nói: "Tự, có bị thương chỗ nào không? Chuyện gì xảy ra, là ai khi dễ ngươi?" Trong giọng nói chất vấn lộ ra hơi thở lạnh thấu xương.
Ngón trỏ Nam Cung Tự nhất thời chỉ về hướng Sài Quận chúa đang ngây tại chỗ, mím mím môi nói: "Nàng ta!"
Sài Quận chúa uất ức cực kỳ, dậm chân nói: "Ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng chính là ngươi kích thích ta trước đấy, hơn nữa, ta khi nào thì khinh dễ ngươi? Lại không đá ngươi."
"Ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng là ngươi tới khiêu khích Vương phi tỷ võ trước, Vương phi không chịu, ngươi liền đá vào bụng Vương phi." Thanh nhi không vui phản bác.
Sắc mặt Hiên Viên Dật âm trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Vân Nam Vương theo tới: "Vân Nam Vương, mới vừa rồi ngươi cũng chính mắt nhìn thấy, lệnh ái không đem Bổn vương để ở trong mắt như thế nào, đá ái phi của Bổn vương, nếu ái phi có việc gì không hay xảy ra, há là mạng của nàng ta có thể trả lại được?"
Lời nói của Hiên Viên Dật, khiến nội tâm Vân Nam Vương run lên, tuy nói hắn là ân sư của Hiên Viên Dật, nhưng là cùng Hiên Viên Dật sống chung ba năm, hắn là hạng người gì, hắn là rõ ràng nhất, nếu Hiên Viên Dật thật sự muốn mạng của Sài nhi, làm ân sư của Hiên Viên Dật chỉ sợ Vân Nam Vương cũng không ngăn được.
"A Cha, ta không có sai, là nàng, là nàng ngậm máu phun người, không thể nào." Sài Quận chúa vừa khóc, một mặt kéo tay áo Vân Nam Vương uất ức dậm chân.
"Ba ——" một tiếng tát thanh thúy vang lên, ở trên hành lang yên tĩnh có vẻ cực kỳ vang dội.
Một đạo dấu tay đỏ tươi đột nhiên in trên mặt lồi lõm của Sài Quận chúa, nàng sững sờ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của A Cha: "A Cha. . . . ngươi thế nhưng lại đánh ta. . . ."
Vân Nam Vương hừ lạnh một tiếng, nha đầu này thật đúng là không biết sống chết, đã sớm nghe nói Tà Vương phi có tiếng tâm ngoạt thủ lạt, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói: "Còn không mau hướng Tà Vương phi nhận sai?"
Sài Quận chúa giận đến dậm chân nói: "Ta không sai, ta không sai, A Cha làm sao ngươi lại rẽ cánh tay ra ngoài, rõ ràng là ta không đá phải nàng, nàng là giả bộ, tại sao muốn ta nói xin lỗi."
"Ngươi không sai?" Nam Cung Tự lạnh lùng nhìn nàng, nhíu mày nói: "Nhiều đôi mắt như vậy nhìn thấy ngươi đá Bổn cung, chẳng lẽ là Bổn cung vu hãm ngươi không thành?"
Lời này vừa nói ra, Sài Quận chúa nhất thời cứng họng, tức giận tới vô ích.
Nam Cung Tự đột nhiên nheo mắt lại trừng mắt nhìn về phía Hiên Viên Dật, lạnh nhạt nói: "Dật, nghe nói ngươi phải cưới Sài Quận chúa, chuyện này có thật không?"
Hiên Viên Dật liền giật mình, nhìn thấy dao động nhỏ nhoi ở sâu trong đáy mắt Nam Cung Tự, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười yếu ớt, đối với nàng nhẹ giọng nói: "Bổn vương từng nói qua, đời này chỉ cần một mình nữ nhân là nàng, về phần những nữ nhân khác, ở trong mắt ta đều là cặn bã."
Sắc mặt Vân Nam Vương đại biến, vừa rồi hắn đang nhắc tới hôn sự của Sài Quận chúa, còn chưa chờ Hiên Viên Dật trở lại, đã xác định chuyện này, hiện tại lời Hiên Viên Dật đã nói rất rõ ràng, cũng không chút khách khí ném vào mặt mũi của hắn, nhất thời hỏa khí trong lòng vọt lên, nét mặt già nua giận đến mức đỏ tới mang tai, thất vọng khinh bỉ trừng mắt nhìn về phía nữ nhi không có tiền đồ: "Khê nhi, chúng ta thu dọn đồ đạc, trở về Vân Nam!"
"A Cha, ta không trở về, ngươi không phải vì ta mà hướng Dật ca ca cầu hôn sao? Tại sao ngươi lại lật lọng? Cho dù nói cái gì ta cũng sẽ không trở về." Sài Quận chúa vặn xoắn khăn thêu, bĩu môi tức giận nói.
Nam Cung Tự rất có hứng thú nâng đuôi lông mày lên, chê cười nói: "Sài Quận chúa, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, không nghe thấy mới vừa rồi Vương gia chính mình nói lời kia sao? Nhưng nếu ngươi lại theo Vương Gia dây dưa không rõ, mặt mũi của cha ngươi cũng bị ngươi ném sạch rồi."
Nghe vậy, ánh mắt Sài Quận chúa hung thần ác sát trừng mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, tức giận tới mức tốn hơi thừa lời nói: "Nam Cung Tự, ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi đừng nghĩ có chỗ dựa là Dật ca ca nên cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm, ta cho ngươi biết! Cửa hôn sự này là Hoàng thượng khâm điểm, ngươi không muốn cũng phải đồng ý, Dật ca ca hắn phải lấy ta, chịu trách nhiệm với ta!"
Trong lòng Nam Cung Tự một hồi cười lạnh, gặp qua người không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua hạng không biết xấu hổ như vậy, Sài Quận chúa khiêu khích, khiến một chút xíu thương hại cuối cùng của Nam Cung Tự cũng tiêu hao hết, hướng về phía Hiên Viên Dật cười nói: "Dật, phải làm gì đây? Ai bảo ngươi trêu chọc hoa dại."
Hiên Viên Dật than một tiếng, khổ sở cười nói: "Bổn vương cũng không đánh nữ nhân, nhưng vì Tự nhi, ta nguyện ý phá lệ."
Năm từ không đánh nữ nhân này khiến Sài Quận chúa nghe cực kỳ chói tai, ai nói hắn không đánh nữ nhân? Lần trước nàng ta đã bị Hiên Viên Dật đánh một bạt tai.
"Dật, đánh nữ nhân có mất phong độ đâu!" Nam Cung Tự cười híp mắt nói, đảo mắt lạnh lùng nhìn về phía Sài Quận chúa, lạnh lùng nói: "Bổn cung chính là khinh người quá đáng đó, một Vân Nam Vương nhi nữ nho nhỏ cũng dám khi dễ đến trên đầu Bổn cung? Xem ra lần trước dạy dỗ, cũng không khiến Sài Quận chúa tỉnh ngộ."
Nàng bước một bước hai bước áp sát về hướng Sài Quận chúa, mỗi bước nhìn như rất dễ dàng, nhưng mà lại như tựa như giẫm nát cõi lòng của nàng ta, trái tim bỗng ghìm chặt tựa như không thở nổi: "Ngươi. . . . ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì cả." Nam Cung Tự dừng bước, ý cười nồng đậm hướng về phía Như Nguyệt nói: " Như Nguyệt, Sài Quận chúa dùng chân nào đá Bổn cung, liền phế đi cho Bổn cung."
Nghe vậy, Sài Quận chúa nóng nảy, nàng vội vã đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Vân Nam Vương: "A Cha, cứu ta, cứu ta!"
Vân Nam Vương hai tay nắm chặt, phát ra tiếng kẽo kẹt giòn vang, là Sài Quận chúa sai trước, hắn căn bản cũng không có quyền phát ngôn, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của hắn, chỉ đành phải hướng Hiên Viên Dật lên tiếng cầu tình: "Tà Vương gia, van ngươi nể tình năm đó ta cứu ngươi, lúc này tha cho Khê nhi đi!"
Hiên Viên Dật gương mặt lạnh lùng, coi thường Vân Nam Vương, nói: "Tha nàng ta? Nàng ta muốn hại ái phi cùng đứa bé của Bổn vương, phế một chân của nàng ta, đã là cho ân sư đủ mặt mũi."
Nghe vậy, nhất thời sắc mặt Vân Nam Vương đại biến, trong lúc nhất thời cứng họng.
Như Nguyệt được lệnh, tiến lên không chút khách khí hướng chân Sài Quận chúa dùng tất cả hơi sức, hung hăng đá ra: "Kẽo kẹt" một tiếng phát ra xương cốt giòn vang, Sài Quận chúa nhất thời mở ra tròng mắt ứ máu: "A ——" cái chân kia nhất thời vặn vẹo, cả người nàng ta an vị trên mặt đất, ôm đùi phải khóc rống lên. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Tâm Vân Nam Vương như là bị cái gì hung hăng quất một cái, đau trên người Sài Quận chúa, thương trong lòng hắn! Đó là cực kỳ đau lòng, trừng mắt nhìn Nam Cung Tự, nhưng cái gì cũng không nói, hướng về phía tùy tùng thúc giục: "Còn không mau đem Quận chúa khiêng trở về!"
"Dạ!" Hai tùy tùng khiêng Sài Quận chúa đi tới hướng cửa chính vương phủ.
Nam Cung Tự thấy Vân Nam Vương nghiêm mặt phất tay áo muốn rời đi, cười nói: "Vân Nam Vương, hôm nay là ngày sinh Vương gia, ngài thân là ân sư của Vương gia, bữa tiệc còn chưa bắt đầu, muốn đi, như vậy không tốt đâu!"
Bóng dáng Vân Nam Vương run lên, nắm đấm giấu trong tay áo phát ra tiếng kẽo kẹt giòn vang, trong lòng mặc dù lửa nóng hừng hực, nhưng vẫn đè nén hỏa khí, xoay người gượng cười nói: "Tà Vương phi nói quá lời, chỉ là thân thể Bổn vương khó chịu, hơn nữa khí hật không hợp, bữa này thọ yến sợ là không có phúc hưởng thụ."
Hiên Viên Dật nhếch môi cười lạnh, kéo tay Nam Cung Tự, một tay kéo nàng vào trong ngực: "Thật không ngờ, Bổn vương cũng không ép ân sư ở lại."
Vân Nam Vương âm thầm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo liền đằng đằng sát khí quay đi.
Nhìn bóng lưng Vân Nam Vương rời đi, Nam Cung Tự nhíu mày một cái, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Hiên Viên Dật: "Dật, ngươi biết rõ Vân Nam Vương gây bất lợi cho ngươi, vì sao không nhân cơ hội này bắt lấy hắn?"
Sau khi Sài Quận chúa bị nàng hủy dung, trong cơn tức giận Vân Nam Vương đem bộ hạ 10 vạn đại quân đầu nhập vào Nhị Hoàng tử, muốn phế Tà U vương. Lần này nàng lại đem chân Sài Quận chúa phế đi, Vân Nam Vương trở về nhất định sẽ điều động 10 vạn đại quân, áp sát Tà Vương phủ.
Hiên Viên Dật cười lạnh nói: "Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn."
Mộ Thiên Vấn từ một phía hành lang khác vội vã đi tới, liếc nhìn Như Nguyệt, cúi đầu nói: "Vương Gia, yến hội bắt đầu rồi."
"Ừ." Hiên Viên Dật không thể không nghe thấy đáp một tiếng.
Trong hành lang, hai hang cây đào màu đỏ trên ghế ngồi đầy văn võ bá quan, vậy mà từ trên mặt bọn họ lộ ra mấy phần không nhịn được, hai vị trí trên cao đường Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đang ngồi, trên mặt bọn họ càng thêm lộ ra vẻ bất mãn, đường đường nhất quốc chi quân, nhất quốc chi mẫu như thế này mà không nể mặt bọn họ, thế nhưng thế lực của vị thọ tinh này có thể lớn hơn nhiều so với bọn họ, ngày nào đó mất hứng, cái ghế chí cao vô thượng này cũng phải cùng nhau xuống đài.
Hiên Viên Dật dắt tay Nam Cung Tự đi vào, thấy không khí nội đường lớn có chút nặng nề, lại bị hắn không thèm chú ý đến, bình tĩnh chính diện tiến lên, nhàn nhạt cúi chào: "Vi thần tham kiến bệ hạ." Liền quy củ căn bản để hành lễ với Hoàng hậu cũng miễn, Hoàng hậu giận đến sắc mặt khó chịu.
"Bệ hạ an khang, Hoàng hậu cát tường." Ngược lại Nam Cung Tự lại hành lễ, lễ này là làm cho văn võ bá quan nhìn.
"Miễn lễ!" Hoàng thượng gượng cười giơ tay lên nói.
"Tạ bệ hạ."
Trước mắt Nam Cung Tự đột nhiên tối sầm lại, lảo đảo ngã xuống phía sau, Hiên Viên Dật nhanh chóng đưa tay đón lấy nàng, mọi người rối rít khẩn trương, chỉ thấy dưới váy nàng chảy thật là nhiều máu, khổ sở nói: "Vương gia, bụng của ta thật khó chịu, thật khó chịu." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng không quên quét qua các vị đang ngồi, tầm mắt thật sâu dừng lại chỗ Hoàng hậu nụ cười tiểu nhân đắc ý rõ ràng trên mặt.
Hoàng thượng chợt từ trên chỗ ngồi đứng lên, vội vàng nói: "Nhanh, mau truyền Ngự y."
Hiên Viên Dật bế ngang Nam Cung Tự, vội vã nói: "Tự nhi, nàng nhịn thêm chút nữa." Nói xong, bước nhanh đi về hướng ngoài phòng.
Như Nguyệt nhìn Hoàng hậu quăng tới vẻ hài lòng, hung hăng cắn môi dưới, suy nghĩ một chút bình thường Nam Cung Tự đối xử với nàng như tỷ muội ruột, trong lòng rất là khó chịu, giống như là dao găm xẹt qua càng thêm khó chịu, nàng vội vã xoay người đi theo ra ngoài.
Trong nháy mắt, trong hành lang tiếng nghị luận sôi trào.
Yêu Nguyệt Các
Ngự y đang bắt mạch cho Nam Cung Tự, Hiên Viên Dật ở bên trong phòng đi ra đi vô, trong lòng bất an đánh trống, mới vừa rồi còn thấy nàng rất tốt, thế nào đột nhiên sinh non? Chẳng lẽ là chân Sài Quận chúa thật sự đá trúng nàng? Nghĩ tới đây, hắn càng thêm lo lắng.
Như Nguyệt lo lắng đứng ở bên ngoài bình phong, khăn thêu trong tay đều sắp bị nàng cắn cho nát.
Hồi lâu, Hoàng hậu thấy Ngự y cõng hòm thuốc đi ra, liền vội vàng hỏi: "Hồ Ngự y, Tà Vương phi như thế nào?"
Hồ Ngự y không nói câu nào, cũng không hốt thuốc, chỉ là lắc đầu than thở.
Hiên Viên Dật chợt đặt ly trà xuống, cả giận nói: "Nói, Vương phi ra sao rồi hả?"
Hồ Ngự y vội vàng quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy nói: "Hồi Hoàng hậu, Vương gia, Vương phi nàng trúng là cổ độc, sợ là. . . ."
Hoàng hậu nhất thời hưng phấn tinh thần, nụ cười trên mặt không che giấu nữa, Nam Cung Tự, ngươi cũng có hôm nay, trong lòng từng trận cười âm hiểm.
Hoàng thượng cau mày hỏi tới: "Thai nhi này có thể giữ được sao?"
"Ai, đừng nói là thai nhi, ngay cả mạng của Vương phi sợ là cũng không giữ được, độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, sợ là không qua nổi tối nay."
Nghe vậy, cả người Như Nguyệt liền sửng sờ, tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, khóe môi run rẩy.
Hiên Viên Dật kích động bắt lấy cánh tay Ngự y, tâm tình có chút kích động nói: "Ngươi nói cái gì?" Không nói thêm gì nữa, mở ra chân thon dài chạy thẳng vào bên trong nhà, bước chân dừng lại thật lâu, chỉ thấy Nam Cung Tự đang nhàn nhã tự tại ăn mứt táo, khóe miệng hung hăng rút ba cái, liên tục quan sát Nam Cung Tự một phen, rõ ràng chính là dáng vẻ không sao!
Nam Cung Tự thấy người tới là Hiên Viên Dật, cười nhỏ giọng nói: "Dật, ta diễn có phải lừa gạt được mọi người rồi hay không?"
Hiên Viên Dật sửng sốt một chút, mới chợt hiểu ra, nàng đây là đang thả dây dài câu cá nhỏ, thở dài một cái, giống như đem tâm tình vừa mới khẩn trương cũng thở ra, nhìn về phía Nam Cung Tự, có chút tức giận, có chút xúc động muốn bóp chết sự vọng động của nàng, hại hắn lo lắng vớ vẩn một hồi.
"Diễn đạt như thế, vì sao không đi hát hí khúc đi?"
Nghe ra được sự phẫn nộ của hắn, Nam Cung Tự cười nói: "Không làm như vậy, cá nhỏ mắc câu như thế nào đây?"
"Mặc kệ như thế nào, về sau không cho nàng lấy mạng chính mình cùng đứa bé tới dọa ta." Hiên Viên Dật hí mắt nói.
Sóng mắt Nam Cung Tự lưu chuyển, thấy bóng đen sau bình phong đang từ từ bức tới, nàng nhanh chóng nằm xuống, cố nặn ra hai khỏa nước mắt, hướng về phía Hiên Viên Dật còn chưa kịp phản ứng rưng rưng dịu dàng nói: "Vương gia. . . . thần thiếp sợ là không được, chàng đáp ứng ta, phải hảo hảo giúp Như Nguyệt chuẩn bị hôn lễ, để cho nàng phong phong quang quang xuất giá."
Khóe miệng Hiên Viên Dật hung hăng rút ba cái, kỹ thuật diễn của nữ nhân này quả nhiên là rất cao, đổi vẻ mặt quả thực là còn nhanh hơn lật sách, hắn còn đang giận, lỗ tai giật giật, lại nghe được sau lưng có tiếng bước chân, than một tiếng, bất đắc dĩ phối hợp với nàng, ngồi ở bên giường, phất qua mái tóc của nàng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng: "Tự . . . . . ."
Nam Cung Tự vễnh tai muốn nghe hắn nói gì, nhưng hắn nín thật lâu một câu cũng nói không nên lời, da mặt vừa kéo, người nam nhân này liền ngay cả một lời nói dối cũng không phối hợp, thầm than trong lòng một tiếng.
Chỉ thấy Như Nguyệt đi vào, lệ nóng doanh tròng nhìn Nam Cung Tự, nức nở nói: "Vương phi. . . . . ."
Nam Cung Tự yếu đuối ngồi dậy, tựa vào trên đầu giường, hướng về phía Hiên Viên Dật nói: "Vương gia, ta. . . . khụ khụ, có lời muốn nói với Như Nguyệt."
Hiên Viên Dật hiểu ý, miệng nhếch lên một tia cười không dễ phát giác, lạnh nhạt đứng dậy, liếc nhìn Như Nguyệt, liền đi ra ngoài.
"Như Nguyệt. . . . . . Ta sợ ta không ổn rồi, không thể tự tay tiễn ngươi lên kiệu hoa, khụ khụ. . . . Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ nhờ Vương gia đưa ngươi phong phong quang quang gả ra ngoài." Nam Cung Tự ho đến thiếu chút nữa ho ra thật, chỉ cảm thấy cổ họng một hồi ngứa.
Ánh mắt Như Nguyệt khẽ run nhìn Nam Cung Tự, tâm hung hăng bị nắm chặc, suy nghĩ một chút một năm này Nam Cung Tự cho nàng không ít chỗ tốt, nàng lại. . . ."Bùm" một tiếng, nàng chợt quỳ trên mặt đất, khóc nói: "Vương phi, van người đừng đối với Như Nguyệt tốt như vậy, Như Nguyệt không xứng đáng."
Trong lòng Nam Cung Tự một hồi cười lạnh, ha ha, không giả bộ giống như thật, không làm như vậy, lương tâm bạch nhãn lang này như thế nào có thể cảm thấy, như thế nào lại nói ra toàn bộ đây?
"Như Nguyệt, ngươi nhanh lên một chút, nếu như. . . . khụ khụ ban đầu không phải ngươi vì ta cản một kiếm kia, ta sớm đã chết, đối với ngươi tốt là lẽ đương nhiên."
Nghe lời nói cảm động lòng người của Nam Cung Tự, Như Nguyệt càng thêm áy náy không dứt, ý vị lắc đầu khóc ròng nói: "Không phải vậy, Như Nguyệt thật không đáng giá để Vương phi đối tốt với ta như vậy, là ta, nếu như không phải là ta phải cứu đệ đệ, ta cũng vậy sẽ không nghe lời Hoàng hậu, hạ độc hại ngươi, ô ô. . . . . . Vương phi, Như Nguyệt đáng chết, Như Nguyệt thật đáng chết."
"Thật sao?" Nam Cung Tự miệng nhếch lên một tia cười đạt được mục đích, lạnh lùng nhìn về phía Như Nguyệt, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lẽo: "Thì ra là ngươi cũng biết ngươi đáng chết!"
Nghe vậy, cả người Như Nguyệt liền sửng sờ, đầu cúi cực thấp, trong hốc mắt nước mắt đánh vòng, hồi lâu, mới cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Tự, chạm vào ánh mắt sắc bén của nàng, ánh mắt khẽ run, nước mắt theo khóe mắt lăn xuống: "Vương phi. . . . ngươi. . . . . . ." Nửa ngày không nói ra một câu đầy đủ.
"Ngươi là muốn nói Bổn cung đang giả chết, rất thất vọng phải không?" Thấy Như Nguyệt sững sờ gật đầu một cái, sau đó lại dùng lực lắc đầu một cái, Nam Cung Tự không che giấu giả bộ bệnh nữa, ánh mắt giống như là đao xuyên qua đôi mắt của Như Nguyệt: "Như Nguyệt, ngươi muốn biết Bổn cung biết rõ ngươi hạ độc muốn hại ta, tại sao Bổn cung không đem ngươi chất vấn, mà lại đi diễn kịch phải không?"
Thấy Như Nguyệt không nói một tiếng, chỉ là sững sờ như vậy, nụ cười nàng nồng hậu nói: "Thứ nhất Bổn cung muốn thử dò xét ngươi, thứ hai là muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại Bổn cung. Ngươi đi theo ta bao lâu, nên rõ ràng người phản bội ta, kết quả có thể so với chết còn khó chịu hơn. Chỉ là ngươi còn có một chút lương tâm, chỉ cần ngươi làm theo lời Bổn cung nói, ta bảo đảm sẽ đặc xá tử tội cho đệ đệ của ngươi, còn có thể đưa ngươi xuất giá thuận lợi vui vẻ, như thế nào?"
Bóng dáng Như Nguyệt run lên một cái, không dám tin nhìn Nam Cung Tự, không ngờ Vương phi đối với nàng tốt như vậy, biết rõ nàng được Hoàng hậu phái tới hại người của nàng, chẳng những không giết nàng, hơn nữa còn cho nàng cơ hội. Nước mắt cảm kích ở trong hốc mắt đảo quanh, vội vàng dập đầu mà nói: "Vương phi đại ân đại đức Như Nguyệt suốt đời khó quên, chỉ cần có thể đền bù cho Vương phi, Như Nguyệt nguyện ý vì Vương phi lên núi đao xuống biển lửa."
"Ha ha, Bổn cung không cần ngươi lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần thay Bổn cung ăn miếng trả miếng hướng Hoàng hậu hạ độc." Nam Cung Tự cười lạnh nói, cười đến có chút âm trầm.
"Dạ, Như Nguyệt nhất định sẽ không để cho Vương phi thất vọng." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Được, hi vọng ngươi sẽ không phản bội Bổn cung lần nữa." Không ta sẽ khiến ngươi bị chết rất thê thảm, câu nói sau cùng nàng không có nói ra, chỉ là Như Nguyệt cũng rất rõ ràng kết quả như thế nào.
Hiên Viên Dật đi vào, thấy Như Nguyệt đi ra, ngồi ở bên giường, vung mái tóc trên ngực Nam Cung Tự lên, cau mày nói: "Cứ như vậy thả nàng, lòng của Tự nhi thật đúng là yếu đuối a!"
"Ha ha, có không? Ta thế nào không biết khi nào thì ta trở nên mềm lòng." Nam Cung Tự cười, cười đến âm lãnh, thật giống như quỷ hồn địa ngục, âm trầm làm người ta sợ hãi.
"Đừng cười, khiến ta rùng mình." Hiên Viên Dật cau mày, nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt nàng, bỉu môi nói.
Nam Cung Tự vô tội hết sức trừng mắt nhìn, nói: "Dật, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta cười lên thật đáng yêu sao?"
Khóe miệng Hiên Viên Dật co rút lần nữa, gặp qua nữ nhân tự luyến, chưa từng thấy qua còn có nữ nhân nào tự luyến hơn nàng, bất quá nói đi cũng phải nói lại, nàng ấy dùng vẻ mặt vô tội như đứa bé, xác thực là có chút đáng yêu.
"Dật, nếu như mà ta muốn thiên hạ, ngươi sẽ cho ta sao?"
"Sẽ!"
Mỗ nữ trừng mắt nhìn, đột nhiên lại nói: "Vậy nếu như ta nghĩ muốn phá hủy thiên hạ này, ngươi sẽ làm như ta mong muốn sao?"
Mỗ Vương Gia suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ không!"
Nam Cung Tự cau mày nói: "Tại sao? Ngươi có thể chắp tay đem giang sơn đưa cho ta, tại sao lại không muốn hủy giang sơn này?"
"Phá hủy giang sơn, chính là phá hủy ta." Hắn không phải đau lòng hắn tân tân khổ khổ đánh hạ giang sơn, chỉ là nếu hắn phá hủy Đường triều, chư hầu nhất định sẽ lấy hắn là địch, tay hắn cầm binh quyền, cũng không đủ 60 vạn, kết quả hắn có thể tưởng tượng.
Nam Cung Tự nhíu mày một cái, tay gắt gao bắt lấy tay Hiên Viên Dật: "A!"
Hiên Viên Dật nóng lòng nói: "Thế nào?"
Nam Cung Tự buông lỏng tay ra, vuốt ve bụng bự nhô lên, cười nói: "Con trai của ngươi cùng nữ nhi đang đá ta!"
"Có thật không?" Hiên Viên Dật tò mò nhíu mày, nghiêng lỗ tai dính vào trên bụng nàng, cách cái bụng nghe được hai tiếng tim đập yếu ớt, trong lòng nhất thời xông lên một cỗ cảm giác khác thường: "Ta giống như. . . . . . . bị chúng nó đá một cước."
Khóe miệng Nam Cung Tự khẽ co rút một cái, sao có thể đá hắn, rõ ràng là đá nàng, mỗi lần đá một cái là có thể cảm giác trái tim kịch liệt nhảy lên một cái.
Ngày thứ ba
Nam Cung Tự giống như thường ngày ngủ nướng, liền nghe được trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa bị Hổ Phách đẩy ra, nàng chợt mở mắt, nhìn về phía Hổ Phách, lười biếng duỗi cái eo, không chờ Hổ Phách mở miệng, liền nói: "Hoàng hậu băng hà sao?"
Hổ Phách hơi sững sờ, tò mò hiện lên trên vẻ mặt không có gì lạ của nàng: "Vương phi ngài làm sao biết Hoàng hậu băng hà?"
"A, nói như vậy Hoàng hậu là băng hà." Nam Cung Tự ngồi dậy, bưng nước muối Hổ Phách đưa tới lên, súc súc miệng, đảo mắt nhìn về phía Hổ Phách nói: "Như Nguyệt đâu?"
Bị Nam Cung Tự hỏi như vậy, Hổ Phách mới nhớ tới hôm nay là ngày vui Như Nguyệt gả cho Mộ Thiên Vấn, có chút khó chịu cúi đầu: "Ở trong phòng chờ kiệu hoa."
"Thật sao?" Nam Cung Tự từ trong ngăn tủ lấy ra một bọc thuốc dùng giấy vàng bao lại, đưa cho Hổ Phách, cười nói: "Nghe nói Như Nguyệt nhiễm phong hàn, đây là thuốc trừ hàn, ngươi giúp ta đi hầm một chén đưa cho Như Nguyệt uống..., chút nữa ta sẽ đi xem nàng."
Hổ Phách nhận lấy túi thuốc kia, liếc nhìn Nam Cung Tự, khẽ nhún người nói: "Dạ, nô tỳ sẽ đi ngay."
Hiên Viên Dật đi vào, thấy Nam Cung Tự đang ngồi trước bàn trang điểm trang điểm ăn mặc, đi lên trước, đuổi Thanh nhi thi, nhặt bút kẻ lông mày trên bàn lên, tay trái cầm mặt của nàng, vì nàng mà kẻ lông mày.
"Dật, ngươi có cảm thấy ta quá ích kỷ hay không."
Động tác Hiên Viên Dật vì nàng họa mi ngưng lại, nhìn nàng hồi lâu, cười nói: "Tại sao đột nhiên nói như vậy?"
Đôi tay Nam Cung Tự ôm chặt hông của hắn, vùi mặt vào bụng hắn, hít một hơi khí lạnh: "Không có gì, chỉ là đột nhiên mềm lòng."
"Tự." Hiên Viên Dật tay phải nâng cằm của nàng, tròng mắt thâm thúy như đầm nước đe dọa nhìn nàng: "Nàng ta không đáng giá để ngươi mềm lòng, cũng không xứng."
------ lời ngoài mặt ------
Khụ khụ, không biết xấu hổ tới cướp nguyệt phiếu, nguyệt phiếu cùng những bình luận của người thân là động lực để Tố Tố viết văn a. . . . . .
Kể từ sau khi Tố Tố lên kệ, cảm giác giống như không có ai xem văn, trong lòng thật khó chịu. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.