Dưới ánh mặt trời đôi con ngươi hẹp dài màu hổ phách của Hiên Viên Dật dâng lên một tia ánh sáng lạnh lùng, thật giống như một thanh lợi kiếm, thấm vào đáy lòng Mộc Thương Nguyệt, trên nhánh cây hoa đào chập chờn theo gió, một cánh hoa đào béo mập theo gió phất qua khuôn mặt vô cùng mịn màng kia chạm lên môi mỏng, gợi lên một đường cong, nụ cười khinh miệt kia khiến cho Mộc Thương Nguyệt không chỗ dung thân.
Hắn thu liễm lại tầm mắt, lông mi nhẹ như cánh ve rũ xuống, gương mặt tinh sảo từng chút từng chút cất chưa trong cặp con ngươi đầy thâm thúy kia.
Ánh mắt hai người nhìn nhau hồi lâu, nam nhân lười biếng nhảy khỏi lưng ngựa, áo choàng màu vàng óng theo gió vung lên, hắn từng bước từng bước ép sát Mộc Thương Nguyệt, nhìn mỗi bước như rất nhẹ nhàng, nhưng lại tựa như giẫm trên đầu quả tim của Mộc Thương Nguyệt, đè ép nhịp tim, khiến cho cả trái tim nàng giống như đột nhiên bị hắn giữ lại khiến cho không thở nổi.
Mộc Thương Li nhanh chóng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Dật, chặn đường đi của hắn lại: "Vương gia, cầu xin người tha cho Thương Nguyệt? Mạt tướng nguyện thay mặt muội nhận lấy cái chết." Nói xong, hắn cắn răng rút bội kiếm ngang hông lên, nghĩ tự vẫn, chuôi kiếm lại bị cánh tay xương cốt rõ ràng kia gắt gao bắt được, mũi kiếm quá mức sắc bén, quẹt làm bị thương cánh tay, máu theo tay chảy xuôi xuống mũi kiếm, từng giọt rơi xuống mặt đất khô héo.
"Mạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533898/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.