Thời gian trôi qua thật nhanh, mùa xuân cũng sắp đến, tiền tuyến vẫn chiến hỏa liên miên. Nam Cung Tự để sổ sách đang nhìn được một nửa xuống, đẩy cửa sổ nhìn ra xa. Bên ngoài Yêu Nguyệt Các cả rừng cây đều bao phủ một tầng khói mỏng nhàn nhạt, chợt có gió thổi qua, nước trên lá non tuôn rơi xuống, một hồi mát mẻ, mùi hương, mùi bùn đất xông tới mặt, tóc đen bay lượn lung tung, nàng hít vào một hơi thật sâu, âm thanh như đang than thở. Nàng rủ thấp tầm mắt xuống, đưa tay chạm tới cái bụng đang nhô lên, nhìn như đã bầu tám tháng, thực tế lại chưa tới bốn tháng. Nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ sau khi nàng dùng bồ câu đưa tin, liền không nhận được bất cứ tin tức gì từ hắn, trong lòng Nam Cung Tự lo lắng không yên, mấy ngày nay mí mắt vẫn nhảy không ngừng, có loại dự cảm chẳng lành ập đến, cảm giác có đại sự gì sắp xảy ra. Nghĩ tới đây, Nam Cung Tự không khỏi thở dài một hơi, giống như muốn mượn việc này đem những thứ dự cảm chẳng lành kia đè ở trong lòng. "Vương phi!" Lúc Như Nguyệt bưng nước trà tiến vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Tự đang chống cằm trên song cửa sổ: "Sao người lại mở cửa sổ ra rồi, hôm nay gió lớn." Lúc này, nàng cầm khay trà đặt ở một bên trên bàn, tiến lên đỡ nàng: "Vẫn chưa nhận được bồ câu đưa tin của Vương gia sao?" Xoay người đi đóng song cửa sổ lại. Nam Cung Tự ngồi trên ghế: "Ừ." Đáp một tiếng gần như không thể nghe thấy, nhìn lá trà đang bồng bềnh trên chén trà, tâm trạng đã không biết trôi dạt đến phương nào rồi. Như Nguyệt xoay người thấy dáng vẻ nàng một bộ không yên, nghĩ thầm nhất định là đang lo lắng cho Vương gia, trên mặt ngay lập tức lộ ra vẻ lo lắng: "Vương phi, nô tỳ tin tưởng Vương gia cát nhân thiên tướng, người không phải lo lắng quá, Vương gia nhất định sẽ bình an trở về. Nói không chừng, nói không chừng đã sớm đánh thắng trận, là muốn cho người một sự ngạc nhiên!" Nghe vậy, Nam Cung Tự đặt ly trà xuống, môi đỏ mọng nhúc nhích, lạnh nhạt nói: "Thật sao? Nếu quả thật là như vậy, không phải hắn cho ta kinh hỷ, mà là ta cho hắn kinh hỷ." Nói xong ánh mắt âm trầm xuống, nếu quả thật là như vậy, nha! Chẳng phải là hại nàng mất công lo lắng một phen, như vậy hậu quả của Vương gia sẽ rất nghiêm trọng, nàng thề! Khóe miệng Như Nguyệt co quắp một chút, đây quả thật không phải là vui mừng gì, mà là một phen hú vía, từ trước tới giờ chưa từng thấy Vương phi lo lắng như vậy. Trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, như đem tim nàng ghìm chặt đến mức không thở nổi, cửa bị đẩy vào, nàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt hốt hoảng của Hiên Viên Tuyệt, nàng chợt đứng lên, có chút lo lắng nói: "Thế nào? Có phải Vương gia đã xảy ra chuyện gì hay không? Ngươi mau nói đi!" Giọng điệu mang theo khẩn trương và lo lắng. Từ trước tới nay nàng luôn là người bình tĩnh khi gặp chuyện, nhưng hiện tại nàng lại luống cuống, trong lòng hoàn toàn lơ lửng, rất sợ, rất sợ người nam nhân kia xảy ra chuyện gì. Ngực Hiên Viên Tuyệt phập phồng không ngừng, lỗ mãng thở hổn hển ra một ngụm, đi vào, cầm nước trà Như Nguyệt đưa tới lên: "Ừng ực" uống một hớp, lúc này mới nói: "Không phải, ta mới vừa nhận được tin báo từ tiền tuyến, Vương huynh hắn đánh thắng trận, quân ta một lần hành động đã tiêu diệt được Trần quốc." Nghe vậy, tâm trạng lơ lửng giữa không trung của nàng từ từ bình tĩnh lại, Nam Cung Tự thở dài một cái, một phen hú vía: " Khi nào Vương gia trở về phủ?" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn) "Không nói khi nào trở lại, nhưng hiện tại hẳn đang trên đường." Hiên Viên Tuyệt lắc đầu một cái, an ủi. "Oh." Nam Cung Tự đáp nhẹ một tiếng. Như Nguyệt liền vội vàng cười cúi người: "Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi!" Nam Cung Tự mấp máy môi đỏ mọng, Trần quốc bị Vương gia một lần hành động đã tiêu diệt, nàng nên vui vẻ mới đúng, nhưng tại sao nàng lại một chút cũng không vui? Có lẽ, có lẽ là bởi vì hai tháng vừa qua, nàng chưa từng nhận được một phong thư báo bình an của Vương gia đi! Hiên Viên Tuyệt mắt tinh, nhìn thấy trên mặt nàng buồn buồn không vui, nhíu mày không hiểu nói: "Vương tẩu, Vương huynh khải hoàn trở về, người nên vui vẻ mới đúng, vì sao lại mặt ủ mày chau như vậy?" Chẳng lẽ nữ nhân mang thai đều u buồn như vậy sao? Nam Cung Tự nâng mí mắt, đột nhiên nheo mắt nhìn về hướng Hiên Viên Tuyệt, ánh mắt kia giống như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, mím môi: "Tuyệt, ta hỏi ngươi, quân doanh có nữ nhân hay không?" Hiên Viên Tuyệt đầu tiên là ngẩn người, theo bản năng gật đầu nói: "Có, có quân kỹ, hoàng thượng vì khích lệ binh lính, phái không ít quân kỹ tuyệt sắc, đặc biệt phục vụ cho những binh sĩ có công lao. Làm sao vậy?" "Thật sao?" Ánh mắt Nam Cung Tự ảm đạm xuống, trong lòng khô khan không hiểu nổi, nâng cằm lên, ngưng mắt nhìn ánh nắng chân trời ở ngoài phòng, trầm mặc một hồi, đột nhiên xuất ra một câu nói như vậy: "Dật hắn sẽ không phải là đang vui vẻ với người mới đi?" Suy nghĩ một chút, Hiên Viên Tuyệt bỉ ổi cười nói: "Không nhất định, nam nhân mà! Người nào lại không có nhu cầu ở phương diện kia chứ?" Nghe vậy, Nam Cung Tự liền giật mình, lời này hình như khiến cho nàng càng thêm lo lắng, nam nhân. . . . . . Thật không có một ai ngoại lệ sao? Nàng đột nhiên híp mắt nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, lộ ra một cỗ âm trầm lạnh thấu xương: "Nếu như Vương huynh ngươi dám dấu đại tẩu ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi nói, có tin ta cắt hắn hay không." "Phốc ——" Hiên Viên Tuyệt đem nước trà ngậm trong miệng phun ra ngoài, bị sặc cổ họng: "Khụ khụ. . . . . ." Che miệng ho kịch liệt, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, nhìn về phía Nam Cung Tự, buồn cười nói: "Vương tẩu, người thật sự nhẫn tâm thiến Vương huynh? Hắn là phu quân người đó." "Người phản bội ta, kết quả rất thê thảm, chẳng cần biết hắn là ai, không có một người nào là ngoại lệ." Âm thanh của Nam Cung Tự vẫn lạnh lùng như cũ, nàng không nói giỡn, nói thật, so vỡi đậu hũ còn thật hơn, đời này nàng hận nhất chính là bị phản bội, càng hận nam nhân phụ lòng hơn. Nam nhân của nàng, chỉ nàng có thể đụng, nếu bị tay nữ nhân khác đụng phải, ở trong mắt nàng, người nam nhân này chính là dơ bẩn, coi như đã từng yêu nhiều như thế nào, nàng cũng sẽ không chút do dự xoay người lựa chọn rời đi. Lời này Hiên Viên Tuyệt ngược lại tin tưởng, cùng Nam Cung Tự chung sống nửa năm, tính cách của nàng hắn cũng từ từ nhìn thấu, nàng là nữ nhân chuyện gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói. Trong lòng bắt đầu cầu nguyện Vương huynh nhất định không được làm ra chuyện gì có lỗi với Nam Cung Tự, không có hậu quả khó mà lường được a! "Mọi người đều biết Vương huynh không gần nữ sắc, chỉ động lòng vì một nữ nhân là Vương tẩu, điểm này người so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng hơn, ta tin tưởng Vương huynh hắn cũng sẽ không làm ra chuyện gì lạc lối, nhất định sẽ không." Nam Cung Tự thấy Hiên Viên Tuyệt bảo về Vương gia như thế, ngược lại càng làm nàng lo lắng them: "Hi vọng như thế." Nhàn nhạt phun ra bốn chữ. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn) Từ trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng quần áo va chạm xột xoạt, quản gia hấp tấp chạy vào, vừa nhìn thấy Nam Cung Tự ngồi ở trên ghế, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn: "Vương phi, Vương gia khải hoàn trở về, hiện tại đã vào thành, ngài nhanh đi đón gió tẩy trần cho Vương gia đi!" Nam Cung Tự lập tức đứng lên, sờ về phía cái bụng tròn trịa của mình, trong mắt lo lắng biến thành mừng rỡ, cuối cùng hắn cũng trở lại. Như Nguyệt thấy Vương phi đứng dậy muốn đi ra ngoài, liền vội vàng tiến lên dìu nàng, cười nói: "Vương phi, ngài chậm một chút, Vương gia lại không đến phủ nhanh như vậy." "Đi, đi tìm Vương gia khởi binh vấn tội!" Nhàn nhạt bỏ xuống những lời này, liền đi ra ngoài nhà. . . . Cạc cạc. . . . . . Đỉnh đầu một đám quạ bay qua, Hiên Viên Tuyệt cùng quản gia có chút hóa đá, rõ ràng chính là dáng vẻ vui vẻ, lại nói ra lời thờ ơ, vịt chết còn cứng mỏ. Nam Cung Tự đi qua vài chỗ ngoặt trong vương phủ, mới đi ra khỏi vương phủ, lúc này trên đường phố thật dài đầy ấp người, mười mấy tên binh lính cầm trường thương giữ đám người đang chen lấn ở hai bên trái phải, mở ra một cái đường rộng rãi, nối thẳng đến cửa vương phủ. Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng chiêng trống cùng tiếng vó ngựa liên hồi, chỉ thấy một con ngựa mạnh mẽ xông lại từ trên đường cái, vừa gõ chiêng vừa hô to: "Tà U vương khải hoàn trở về, mọi người tự động tránh, cúi đầu!" Nghe được tiếng chiêng trống, dân chúng chung quanh vội vàng lui sang một bên, cúi đầu. Nam Cung Tự đứng ở cửa chính vương phủ, lạnh nhạt nhìn về phía trước, ánh mắt trầm tĩnh, chỉ thấy cách đó không xa, một đội ngũ khí thế dâng trào chậm rãi đi hướng vương phủ, đầu lĩnh là một con ngựa màu trắng, trên lưng ngựa một bóng dáng cao ngạo thanh dật đang ngồi, sau cơn mưa ánh nắng càng đậm hơn, chiến bào màu vàng óng trên thân giống như cái gương trong suốt sáng ngời, quanh thân lộ ra ánh sáng như ngọc lưu ly, có hàng vạn uy phong. Mang theo mũ giáp nặng trĩu, tấm che dưới đầu bóng mờ, che đi cặp mắt sắc bén đang tràn đầy lo lắng kia, hoa văn đầu rồng trên mặt nạ màu vàng kim bên má phải sâu như đao khắc. Gần sát bên ngựa hắn một người cô gái mặc váy ngắn màu xanh lá, ánh mắt Nam Cung Tự run rẩy, nàng là ai? Vì sao quân đội lại nhiều them một nữ nhân, hơn nữa nàng chú ý tới, ánh mắt của nữ nhân kia nhìn Hiên Viên Dật, lộ ra tình cảm chân thành, mà hắn mặc dù mặt lạnh nhạt, nhưng cũng không kiêng kỵ. Lúc đuôi mắt Hiên Viên Dật xẹt qua Nam Cung Tự thì chỉ dừng lại ngắn ngủi ba giây, liền đem tầm mắt thu lại, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách, hình như nàng trong mắt hắn chỉ là một người xa lạ, ánh mắt này lạnh nhạt đến xa lạ đánh thẳng vào đáy lòng của nàng. Một hồi gió nhẹ từ từ phất qua tay áo mọi người, thổi mái tóc che kín cặp con ngươi đang khẽ run kia lên, Nam Cung Tự thất thần nhìn Hiên Viên Dật quăng tới ánh mắt lạnh nhạt xa cách, hắn. . . . . . thế nhưng không nhìn nàng. Môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng, ngươi được đấy Hiên Viên Dật, đi ra ngoài lêu lổng, dẫn theo nữ nhân trở lại, còn dám cho nàng sắc mặt như vậy? "Vương phi, người đi đâu vậy?" Như Nguyệt sửng sốt một chút, thấy Nam Cung Tự sải bước đi tới hướng đội ngũ, cau mày nói. Nam Cung Tự chậm rãi ngẩng đầu, nghênh đón là một ngựa nhỏ cao giơ lên vó trước ở trước mặt nàng: "Cẩn thận!" Nhị hoàng tử nhanh chóng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, bóng dáng nhanh đến mức chỉ để lại một tia tàn ảnh, dùng thân thể cao lớn ôm nàng thật chặt. "Hu ——" Tiếng thét thất thanh bất ngờ vang lên khuấy nhiễu suy nghĩ của Nam Cung Tự, nếu không phải chủ nhân của nó ra sức kéo lấy dây cương, cứng rắn xoay thân ngựa, khó khăn lắm mới tránh khỏi Nhị hoàng tử đang bảo hộ ở trước mặt Nam Cung Tự, sợ là hắn đã sớm biến thành thịt vụn. Nam Cung Tự chậm rãi ngẩng đầu, lúc đó tia sáng xuyên qua đám mấy, bao phủ trên thân khôi giáp màu vàng kim, khiến con ngươi nàng đau nhói. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt. Tròng mắt thâm thúy như hồ nước màu hổ phách, bỗng chốc dâng lên từng trận khát máu lạnh lẽo, giống như ma thần giáng thế, tựa hồ dễ dàng xuyên qua lòng người, đâm thấu đáy lòng nhu nhược nhất. Ánh mắt kia, trong lạnh lùng lộ ra xa cách, không có những ngày dịu dàng như nước trước kia. "Điêu phụ lớn mật, lại dám cản đường của Bổn vương, nếu không phải Nhị hoàng tử bảo vệ ngươi, sợ là ngươi đã sớm mất mạng, còn không mau lui ra!" Âm thanh Hiên Viên Dật rất lạnh, đánh thẳng vào trong lòng của nàng, ở giữa lộ ra sự uy nghiêm tà mị xa cách thật sâu. Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cả kinh tại chỗ, người nào không biết điêu phụ trong miệng Tà U vương là Vương phi không lâu trước đây hắn dùng kiệu tám người khiêng cưới qua cửa? Đi xuất chinh một chuyến, dẫn theo mỹ nhân trở lại, trở mặt quả thật so với lật sách còn nhanh hơn, chẳng lẽ Tà Vương phi thất sủng rồi hả? Chẳng lẽ Tà U vương vui vẻ với người mới rồi hả? Mọi người bắt đầu chụm đầu nghị luận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]