Ta chỉ là một người bán đậu phụ ven đường, nhưng Giang Dã lại không thể chịu nổi khi có nam nhân khác đến tìm ta.
Mỗi lần có khách đến, hắn đều trừng mắt nhìn người ta, như thể lãnh địa của dã thú bị kẻ khác xâm phạm.
Vì chuyện này, hắn đã bị ta mắng không ít lần, nhưng lần sau vẫn chứng nào tật nấy.
Đến năm hắn mười sáu tuổi, một lần vô tình uống nhầm rượu trong phòng ta, hắn say khướt ôm lấy ta:
“Về sau nàng đừng bán đậu phụ nữa, được không?”
Ta khẽ cười, nhưng ý cười lạnh lùng:
“Sao hả? Ngươi cũng chê ta là nữ tử không biết liêm sỉ, phô bày mặt mũi ngoài đường rồi sao?”
Hắn đỏ hoe khóe mắt.
“Không, ta chỉ không thích ánh mắt của những nam nhân đó khi nhìn nàng.”
“A Uyển, ta muốn cưới nàng.”
Ta lặng thinh.
Ta từng bị không ít nam nhân trêu ghẹo gọi là “Tây Thi đậu phụ,” đương nhiên hiểu rõ những người đến mua đậu phụ, không phải ai cũng thực sự vì món ăn này.
Nhưng phụ thân ta mắc nợ một khoản lớn vì cờ bạc, nếu ta không trả, đừng nói đến cửa tiệm tổ truyền này, chỉ sợ ta và muội muội cũng sẽ bị bán vào nơi bẩn thỉu.
Ta không còn cách nào khác.
Giang Dã nói muốn giúp ta trả nợ, ta chỉ coi đó là lời nói đùa của một thiếu niên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-a-uyen/3745104/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.