Hôm Giang Hách Đình thành thân, trên phố lớn kinh thành đỏ rực mười dặm, chiêng trống rộn ràng, náo nhiệt vô cùng.
Rất nhiều người ra ngoài xem náo nhiệt, khi thấy từng rương từng rương sính lễ của Cố Cẩn Nguyệt liền không nhịn được mà đỏ mắt:
“Đồ cưới này nặng đến mức sắp không khiêng nổi rồi, nhà họ Cố quả thật phú quý!”
Người bên cạnh liền nói:
“Tam hoàng tử vốn là trưởng tử của hoàng hậu nương nương, lần này nhà họ Cố có lẽ thật sự sắp bay lên thành phượng hoàng vàng, không khoe khoang sao được?”
“Chậc chậc, ban đầu còn tưởng nhà họ Cố không còn ai nối dõi, sợ là sẽ suy tàn, nay xem ra lại có thể giữ được vinh hoa phú quý thêm mấy chục năm nữa!”
“...”
Ta nhìn Giang Hách Đình ngồi trên con ngựa cao lớn, thiếu niên mười bảy tuổi dáng người cao ráo như tùng xanh, tóc đen được buộc gọn bằng một chiếc quan bạc khảm ngọc, cổ tay áo và vai thêu mây lành cùng tiên hạc bằng chỉ vàng, cả người toát ra khí chất tôn quý.
Hồn ta trôi lơ lửng giữa không trung, không nhịn được mà thấy vui mừng.
Quả nhiên là đứa trẻ ta nuôi dạy.
Giờ đây hắn còn khôi ngô hơn so với dáng vẻ mà ta từng tưởng tượng khi hắn đến rước ta, những cô gái đứng xem náo nhiệt xung quanh đều đỏ bừng mặt, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn thêm lần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-a-uyen/3745103/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.