Gương mặt Nikolaos tối sầm, nhưng giọng nói của anh lại dịu dàng đến không ngờ khi anh thì thầm nhẹ nhàng với cô, như những gì anh có thể làm với một đứa trẻ hoảng loạn. Emily thấy cô được trao một chiếc khăn tay trắng và rồi những ngón tay ấm áp của anh bao bọc bàn tay cô cho đến khi nó ngừng run rẩy. Khi cơn đau qua đi, anh dỗ cho cô cố uống lấy một chút rượu mạnh đủ để giúp cô tự cân bằng được.
Khi cô cuối cùng cũng có thể ngước lên nhìn Nikolaos với đôi mắt mọng đỏ, ngay lập tức cô co rút lại vẻ giận dữ vẫn hiện rõ trên gương mặt anh.
“Tôi... tôi xin lỗi”. cô lắp bắp. “Lẽ ra tôi không nên nói với anh, không nên để tình cảnh đáng xấu hổ này diễn ra. Anh không cần phải làm gì cả, đó không phải là vấn đề của anh”.
“Cô vẫn nghĩ là tôi đang tức giận với cô à?”, anh lớn tiếng hoài nghi.
“Không phải ư?”, cô nhỏ giọng.
“Tôi đang tức giận với bất kỳ ai, đàn ông hay là phụ nữ, đã đối xử với một đứa trẻ như thế”, anh nói với một giọng khá tự chủ. “Kiểu lạm dụng đó là không thể tha thứ, không có gì trên thế gian này có thể biện minh cho hành động như thế được”.
Emily lắc đầu mỏi mệt. “Anh không thể nói thế; anh không hiểu tình huống đó...”
“Tôi không cần phải biết”, anh cắt ngang khó chịu.
“Ông ấy... cha tôi... ông ấy hoàn toàn không giống vậy trong suốt quãng thời gian. Và khi mọi chuyện xảy ra, sau đó ông ấy đều xin lỗi. Những món quà đắt tiền, sự chiều chuộng đặc biệt..”
“Để rồi sau đó lại tái phạm”, Nikolaos nói tàn nhẫn.
Bởi Emily biết đó là sự thật, nên cô không đáp lại.
“Cô có yêu ông ấy không?”, sau một vài giây, anh bất ngờ hỏi lại.
“Tôi không biết”, Emily mềm mỏng. “Tôi đã cố, tôi biết rằng tôi phải thế, ông ấy là cha tôi. Khi ông chết, tôi đã buồn, nhưng một phần lớn trong tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Và điều đó đã khiến tôi cảm thấy tội lỗi trong suốt một thời gian dài, vì tôi biết rằng tôi không nên cảm thấy như thế.”
“Tại sao ông lại chết?”
Cha tôi làm việc trên dàn khoan, đó là một tai nạn, một vụ nổ...”
“Khi đó cô mấy tuổi?”
“Mười. Gần mười một”.
“Đó là độ tuổi rất nhạy cảm. Ông ta đã đánh đập cô bao lâu rồi?” Nikolaos hỏi thẳng đến mức lẽ ra nó có thể khiến cô đau lòng, nhưng không.
“Tôi không chắc. Tôi không thể nhớ chính xác. Tôi cho rằng bắt đầu từ khi tôi năm hay sáu gì đấy.”
Nikolaos lẩm bẩm gì đó như chửi rủa trong miệng.
“Anh đang khiến cho nó nghe như thể ông ấy hành hạ tôi mỗi ngày nhưng thật ra không phải thế đâu”, Emily bênh vực. “Và giờ khi tôi trưởng thành tôi có thể hiểu rõ điều đó hơn. Cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ tôi - đã không có hạnh phúc. Bà cưới cha tôi như một sự vực dậy, sau khi ly hôn với Dimitri. Bà vẫn còn yêu Dimitri, thực sự bà chưa hề yêu ai khác. Và cha tôi ắt hẳn biết điều đó; tôi nhớ những cuộc cãi vã, những lời buộc tội. Và tôi không nghĩ là...” Emily ngập ngừng trong chốc lát, bởi nó đã đi quá xa giới hạn riêng tư, nhưng cô đã giấu kín trong lòng mình quá lâu rồi, cô thật sự cần chia sẻ với ai đó. “Tôi không nghĩ là mẹ tôi còn ngủ với ông suốt những năm cuối cùng”, cô thốt ra. “Nó khiến cha tôi giận dữ, thất vọng, và ông chửi rủa điên cuồng khi mọi chuyện trở nên quá sức chịu đựng. Và đôi khi, chỉ là tôi đứng trong tầm mắt của ông”.
“Cô đang biện hộ cho ông ta”, Nikolaos khắc nghiệt. “Tất cả những gì ông ta đã làm là không thể dung túng được”.
“Không, tôi không bao che cho ông ấy”, giọng cô trầm đục. “Tôi chỉ muốn nói rằng, bây giờ khi tôi đã là người lớn, tôi có thể thấu rõ điều gì có thể khiến một người đàn ông hành xử như thế. Còn khi tôi là một đứa bé, tất cả chỉ là... uhm... hoàn toàn hoang mang”.
“Và sợ hãi”, Nikolaos thêm vào, giọng anh vẫn rất gay gắt.
“Đúng, rất đáng sợ”, cô thừa nhận yếu ớt. “Tôi đã không hiểu tại sao nó lại xảy ra, tôi cứ chỉ nghĩ rằng tôi đã làm sai một điều gì, rằng bằng cách nào đó, là lỗi của tôi...”
“Mẹ cô”, Nikolaos cắt ngang, “bà chắc chắn phải biết chuyện gì đang xảy ra. Vì cái chết tiệt gì mà bà không ngăn nó lại?”
“Bởi vì bà ấy cũng sợ y như tôi”, Emily đáp lời đơn giản. “Ông ấy chỉ đánh đập tôi một vài lần, nhưng mẹ thì hứng chịu những trận đòn thường xuyên, và vài lần ông đánh rất tàn nhẫn”.
“Bà ấy lẽ ra nên bỏ đi, và mang cô theo”.
“Bà hoàn toàn biết rằng ông sẽ tìm được bà, cho dù bà chạy trốn xa đến đâu. Và cha tôi đã luôn đe doạ rằng, ông sẽ giết cả hai chúng tôi, nếu có một lần nào ông về nhà và không thấy chúng tôi ở đó”.
“Điều quỷ quái gì đã khiến bà ấy lấy một người như thế chứ?” Nikolaos hỏi.
“Mẹ tôi nói rằng ông không hề giống thế hồi họ mới cưới nhau.. Chỉ là hôn nhân đã đi sai đường khi bạo lực bắt đầu xuất hiện. Rồi ông bắt đầu uống rượu say, và khiến mọi thứ trở nên tệ hơn nữa. Tôi thật không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ông không chết trong tai nạn đó. Tôi cho là mẹ tôi sẽ phải rời bỏ ông - bà ấy chắc chắn sẽ phải làm thế, để tự bảo vệ mình. Nhưng nếu giả sử ông ấy tìm thấy chúng tôi, ông có thể giết chết tôi và mẹ. Ông hoàn toàn đủ khả năng, một khi ông chìm trong men rượu”.
Nikolaos im lặng một lúc sau đó. Và rồi cuối cùng anh nói, “Tôi cho là cô nên đi nghỉ đi. Đêm nay quả là một đêm dài dằng dặc. Cô có muốn một cốc brandy nữa không, để giúp cô ngủ ngon ấy?”
Emily lắc đầu. “Không. Tôi nghĩ là tôi ổn rồi. Tôi xin lỗi vì đã gây ra tất cả những rắc rối này”.
“Cô đã gây cho tôi biết bao nhiêu rắc rối ngay từ khi chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên rồi”. Đột nhiên giọng anh trở nên dịu dàng, và khi cô đứng dậy bước ra cửa, anh đi theo cô.
Emily cảm thấy mình nuốt vội. Nói với anh tất cả những điều thầm kín về bản thân cô dường như đã khiến cho mối quan hệ của họ tiến thêm một bước. Và từ ánh nhìn nồng ấm sáng lên trong mắt anh, cô hiểu rằng anh cũng nhận ra điều đó.
Cô liếm môi đầy căng thẳng, rồi ngay lập tức nhận thấy lẽ ra cô không nên làm thế. Ánh nhìn của anh chiếu thẳng vào khuôn miệng mềm mại ẩm ướt của cô giống như anh muốn nuốt trọn nó vậy. Tự nhiên làn da cô nóng bừng, và ngực cô đau nhức, như thể chúng đang được săn sóc một cách cẩn thận vậy. Nhưng anh không chạm một ngón tay nào vào cô, cũng không cố để hôn cô.
Nikolaos hít một hơi thật sâu và quay lưng bước khỏi cô. “Tôi sẽ sắp xếp cô làm ca muộn ngày mai, như thế cô có thể thức dậy muộn hơn”, anh nói với một giọng kiềm chế. “Chúc ngủ ngon, Emily”.
“Chúc ngủ ngon”, cô thì thầm. Rồi cô thúc mình đi nhanh ra khỏi phòng anh trước khi nói ra... hay làm... một điều ngớ ngẩn nào đó. Như kiểu thốt ra rằng cô muốn được ở lại lâu hơn, muốn được trò chuyện thêm nữa. Và có thể, không chỉ là trò chuyện đơn thuần...
Trở về phòng mình, Emily đi tắm và chui vào giường. Cô cảm thấy tốt hơn là đã nghĩ. Dòng nước mắt đó có lẽ đã cuốn trôi đi phần nào những hồi ức tồi tệ của một tuổi thơ bất hạnh và đáng sợ. Phải mất rất lâu cô mới có thể chìm vào giấc ngủ, dù thế, cô cảm giác không phải tất cả là do vụ xô xát với Ron Carson. Mà là chuyện cô đã tiết lộ khá nhiều về bản thân mình với Nikolaos...
Khi Emily tỉnh dậy, việc đầu tiên ấp đến tâm trí cô là ký ức về đêm qua và bất chợt cô cảm thấy có chút căng thẳng. Và rồi cô từ từ thư giãn trở lại khi nhận ra mình vẫn ổn, cô đã chôn sâu một phần của bóng ma quá khứ và giờ là lúc tiến về phía trước. Cô liếc qua chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường ngủ, và cặp lông mày vàng nhạt vụt nhướng cao. Đã mười một giờ trưa! Cô đã ngủ hết cả một buổi sáng rồi!
Cô nhanh chóng bò ra khỏi giường và hướng về phía phòng tắm thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Oh, tốt, cô nghĩ, một nhân viên tốt bụng nào đó chắc mang cho cô một ít café đây. Cô vẫn còn đang buồn ngủ và cần cái gì đó để làm cho mình tỉnh táo.
Emily đi chân trần ra mở cửa. Và rồi đôi mắt ngái ngủ của cô mở to khi cô thấy rõ người đối diện mình chính là Nikolaos.
Mặt cô từ từ ửng đỏ. Quá muộn khi cô nhận ra rằng cô chỉ mặc một chiếc áo thun cotton rộng thùng thình khi cô bò vào giường đêm qua. Ngay bây giờ, Emily ước giá mà cô đang mặc một bộ pyjama thật đứng đắn.
“Tôi... ơ... tôi ngủ quên”, cô lắp bắp.
“Tôi biết”, Nikolaos khô khốc. Khi mắt anh chiếu tia nhìn vào cô, cô biết rằng anh đã thấy mọi thứ, từ những lọn tóc vàng rối bù cho đến đôi chân trần của cô.
“Tôi...kh... không thường ăn mặc như thế này khi mở cửa cho người khác”, cô lúng túng, và thật sự cảm thấy bối rối vì lời nói lắp của mình. Cô thật sự cần phải vượt qua sự căng thẳng kinh khủng này mà anh đã gieo vào thần kinh cô. “Tôi nghĩ... uhm... tôi nghĩ đó là một nữ nhân viên mang đến cho tôi tách café”.
Cô đang khát khao mong ước rằng giá mà anh đừng nhìn cô như thế nữa. Có gì đó trong đôi mắt anh sáng nay khiến cho từng đầu dây thần kinh của cô vặn xoắn lại và nhảy loạn lên một cách khó chịu. Chúng lấp lánh sáng như những ngọn lửa nhỏ đang bập bùng sâu trong ánh mắt anh.
Nikolaos cuối cùng cũng nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Gương mặt anh đanh lại và giọng nói của anh, cuối cùng thì anh cũng lên tiếng, trở lại nghiêm túc như thường.
“Khi nào mặc quần áo xong thì lên văn phòng tôi”.
Emily định nói gì đó nhưng thật kỳ lạ, cổ họng cô khô khốc. Cô cố thanh lọc giọng nói của mình và cất tiếng.
“Mười phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó”.
Lần này cô đã cố để không nói lắp nhưng giọng cô lại hoàn toàn run rẩy. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với cô sáng nay vậy? Cô bực bội.
Cho dù nó là cái gì thì cô cam đoan là nó sẽ còn tiếp tục thêm nữa nếu như Nikolaos không quay đi. Anh ta định đứng đây cả ngày và ngó cô chằm chằm đầy khó chịu như vậy sao?
Khi anh cuối cùng cũng quay bước đi, cô bỗng cảm thấy nỗi thất vọng vặn xoắn trong mình. Cô nhanh chóng đóng cửa lại và tựa hẳn người vào đó vì lúc này, đầu gối cô đang run lẩy bẩy.
Tại sao cô lại phản ứng như thế? Cô tự hỏi đầy lo lắng. Và không phải là Nikolaos cũng hành động một cách kỳ quái ư? Thật sự thì mọi thứ đã trở nên khác thường từ ngày hôm qua. Và giờ cô vẫn chưa thể tin được là cô đã kể với Nikolaos tất cả những chuyện riêng tư ấy về mình, kể với anh về cha mình, thổ lộ hoàn toàn những bí mật của tuổi thơ cô.
Emily lắc lắc đầu. vụ va chạm với Ron Carson ngày hôm qua đã ảnh hưởng tới cô nhiều hơn cô nghĩ, nếu không cô sẽ không nói quá nhiều về tâm tư của mình như thế. Sự thật là giờ anh đã biết quá nhiều về cô khiến cho cô cảm thấy yếu đuối kinh khủng.
Nhưng cô vẫn phải đến văn phòng anh. Anh định nói gì với cô khi cô đến đó? Lúc Emily tắm xong và mặc đồ, cô nhận ra rằng chân cô vẫn đang đứng không vững.
Khi mọi thứ xong xuôi, cô bấm thang máy lên văn phòng anh. Cô dừng lại một lúc trước cửa phòng anh, hít thở thật sâu. Bỗng nhiên cảm thấy bực bội với bản thân khi cô đã để anh ảnh hưởng tới cô như thế này, cô hất đầu, khiến cho những lọn tóc vàng buông lơi xoã tung và mở cửa bước nhanh vào.
Nikolaos đang ngồi sau bàn làm việc, dáng vẻ mạnh mẽ và môi anh mím lại thành một đường thẳng.
“Ngồi đi”, anh nói, và có cái gì đó trong giọng nói của anh khiến Emily ngay lập tức vâng lời.
“Sau sự cố đêm qua, tôi muốn đặt ra vài luật lệ phòng cho mai mốt”, anh tiếp tục. “Sau này nếu như nhận được tin báo có vấn đề ở bất cứ phòng nào cô cũng không được đi một mình. Tương tự thế, với những trường hợp say xỉn ở bất cứ chỗ nào trong khách sạn cũng sẽ được xử lý bằng một nhân viên nam”.
Mặc dù người đàn ông này làm cho cô cảm thấy yếu đuối - và rất nhiều thứ phiền phức khác nữa! - nhưng Emily sẽ không để cho anh ta đối xử với cô như với một đứa trẻ. “Coi này, tôi biết là tôi đã gây ra vụ lộn xộn đêm qua”, cô nói, “nhưng nếu cô trường hợp tương tự thế xảy ra trong tương lại, tôi chắc chắn sẽ giải quyết được”. Cô kiên quyết sẽ không để anh ta dùng thất bại đêm qua làm minh chứng đánh giá việc cô không đủ khả năng. Cô ép mình nặn ra một cái nhếch mép. “Tôi hiểu là lẽ ra tôi nên xử lý khác đi ngay từ đầu, kêu gọi giúp đỡ ngay khi tôi thấy tình trạng của anh Carson. Tôi đã đủ hiểu là tôi không nên tự xử lý chuyện này một mình”.
Đôi mắt đen của anh xuyên thấu cô. “Nếu là bât cứ chuyện gì xảy ra đêm qua, nó cũng cho thấy là kinh nghiệm xử lý của cô đối với những tình huống như thế rất hạn chế. Thực sự là với một cô gái ở tuổi như cô, cô có vẻ ngây thơ đến đáng ngạc nhiên về đàn ông và cách họ có thể hành động”.
“Tôi không cho rằng tôi khờ khạo”, cô tức tối. “Và tôi biết về đàn ông. Tôi đã từng có bạn trai”.
“Tôi không nói về kinh nghiệm tình dục”. Nikolaos cộc lốc, khiến cho làn da cô đột ngột cháy bừng khi cô nhận ra cô đã phạm sai lầm tệ hại. “Dù cho cô làm gì ở buổi dạ vũ đêm đó thì rõ ràng là cô không phải không biết gì về chuyện ấy”.
“Anh đang ám chỉ cái gì đấy?”, cô nổi giận,
Đôi mắt đen của anh chợt lấp lánh đầy nguy hiểm. “Chỉ là cô đã hôn hầu hết những người đàn ông trong phòng. Và tỏ ra thích thú vì nó”.
“Tôi không hôn tất cả mọi người đàn ông ở đó”, Emily chối, cảm thấy bị xúc phạm. “Chỉ có một số. Và chúng đều là những nụ hôn thân mật kiểu bạn bè! Ngoại trừ...” Cô chợt ngưng lại, bởi vì cô định nói, ngoại trừ những nụ hôn mà anh đã trao cô đêm đó. Chỉ có nó là không thành thạo. Không chút nào hết.
Cô chợt nhận ra là ánh nhìn của anh đã chuyển đến đôi môi cô, dường như anh cũng đang nhớ về những nụ hôn đó. Anh đứng dậy từ sau bàn làm việc, và cô vội lùi lại. Căn phòng đột nhiên trở nên đầy căng thẳng, không giống với bất kỳ giây phút nào cô từng trải qua trước đó. Bầu không khí đặc quánh lại đến mức cô dường như có thể trông thấy được những những tia lửa điện đang xẹt qua giữa họ.
“Có một cách rất dễ dàng để kiểm tra xem cô có kinh nghiệm đến mức nào đấy”, anh dịu dàng. Và trước khi Emily có cơ hội hồi hộp hỏi xem đó là gì thì anh đã cúi người xuống và đưa tay trượt vào mái tóc vàng của cô khiến những sợi tóc cuộn qua kẽ tay anh; rồi anh nắm lấy tóc cô khiến cho cô không thể đẩy anh ra được nữa.
Miệng anh bao phủ lên môi cô, dữ dội đến đau đớn và đủ dày dạn kinh nghiệm để biết cách nhấn chìm nụ hôn cuồng nhiệt trong làn sóng cuộn trào khoái cảm. Emily chưa từng được hôn như thế bao giờ trước đây; một phần trong cô co rút lại vì nỗi sợ thể chất đơn thuần, nhưng một phần khác lại cháy bùng lên như những dòng cảm xúc mới mẻ cuồn cuộn chạy qua người cô. Thật là một điều đáng báo động, bởi cô cảm thấy mình đang mất dần tự chủ, và cô chưa bao giờ như thế với bất kỳ người đàn ông nào trước đây.
Nụ hôn cứ kéo dài mãi, cho đến khi cô không thể thở nổi, không thể suy nghĩ được gì, không thể nghe thấy bất cứ cái gì ngoại trừ trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực. Một bàn tay của Nikolaos vẫn giữ trong tóc cô để đảm bảo cô không thể trốn tránh. Bàn tay còn lại trượt qua eo cô, di chuyển dần lên cánh tay; làn da cô bừng bừng dưới sự đụng chạm của anh và cô muốn anh đi xa hơn nữa, cô yêu cảm giác này. Và Nikolaos biết điều đó; cô hoàn toàn chắc chắn là anh biết điều đó. Cô nghe hơi thở anh dồn dập, cảm nhận cơ thể cường tráng của anh căng ra, và phía dưới anh cứng lại, như thể anh muốn ngay lập tức chìm trong sự ấm áp và mềm mại của cô. Khát khao giữa họ nở tung ra như con thú nguy hiểm xổng chuồng, sẵn sàng bùng nổ, ngấu nghiến bất cứ lúc nào. Nhiệt cuồn cuộn trong người Emily, cô choáng váng, nhức nhối, khát khao nhiều hơn nữa, sợ hãi vì những gì đang xảy ra, toàn bộ những đầu mút thần kinh buốt nhói, nhưng tất cả đều là vì thèm muốn.
Và anh biết chính xác cách để thoả mãn ham muốn đó; những ngón tay anh tìm thấy đúng những đường cong và chỗ trũng nhạy cảm, môi anh có thể biến một nụ hôn thành hỗn hợp rối loạn của những xúc cảm khác nhau. Và khả năng kiềm chế khát khao của anh đứt phựt, anh kéo cô lại chặt hơn nữa, sự gần gũi nóng bỏng giữa họ thậm chí mang đến nhiều hơn sự thoả mãn và mong muốn dữ dội được liên kết thân mật với nhau hơn.
Emily cảm thấy thân mình run lên khát khao, nhắm mắt lại khi tay anh trượt xuống dưới lớp áo cotton mềm mại của cô. Và rồi người cô cứng lại khi nghe thấy tiếng gõ cửa dè dặt và nhận ra Nikolaos cũng đóng băng.
“Ngài Konstantin”, giọng người thư ký rụt rè, “có người muốn gặp ngài”.
Nikolaos ngay lập tức lùi lại, mắt anh sâu thẫm như đêm tối. Anh lấy lại tự chủ khá nhanh, nhưng với Emily thì cô phải mất một lúc mới có thể cất tiếng.
“Tôi... tốt nhất là tôi nên đi”, cô cố thì thào vài tiếng.
“Tôi cũng nghĩ như thế”, anh nói khô khan.
Emily luồn tay chải lại những lọn tóc rối, và cố gắng hít thở bình thường khi cô thất thần lao ra cửa.. Cô đã nghĩ, trong khoảnh khắc ấy, Nikolaos có thể ngăn cô rời bước, nhưng anh đã không làm. Cô cho rằng anh đã nhận ra mọi sự đã tiến gần đến việc mất kiểm soát hoàn toàn như thế nào. Và từ sự im lặng của anh, cô đoán là anh không thích điều này tí nào; có lẽ chuyện mất tự chủ là một thứ gì đó hoàn toàn mới với anh.
Khi Emily ra đến phòng ngoài, nơi làm việc của thư ký Nikolaos, cô bật dừng lại choáng váng vì thấy người em họ của Nikolaos, Sofia đang đứng chờ ở đó.
Sáng nay trông Sofia cực kỳ trang nhã, trong bộ đầm xinh đẹp màu vàng kem và đôi giày cao gót quai nhỏ. Mỗi lọn tóc đen bóng đều ở đúng chỗ của nó một cách hoàn hảo, và cô chỉ trang điểm vừa đủ để làm nổi bật những đường nét mạnh mẽ sinh động của mình.
Ngược lại, Emily vẫn đang thấy nóng bừng bừng và cực kỳ bối rối vì nụ hôn bạo liệt đó. Cô cũng cảm nhận được sức nóng trên má mình rằng mặt cô lúc này đang ửng đỏ một sắc màu cuồng nhiệt, và nghi ngờ là đôi mắt cô đang quá lấp lánh.
Ánh mắt tối tăm của Sofia trượt qua cô và dường như nhận thấy toàn bộ những chi tiết đó.
“Tôi cứ nghĩ là cô đang làm việc cơ đấy, chứ không phải là dành toàn bộ thời gian trong văn phòng của Nikolaos đâu”, cuối cùng cô cũng mở lời, giọng khá lạnh lẽo.
“Tôi... chúng tôi... có vài thứ chúng tôi cần thảo luận”, Emily nói đứt đoạn.
Sofia nhìn như thể cô đã biết rõ những chuyện vừa xảy ra. Và không hề thích thú một chút nào. Dù vậy, Emily cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi cánh cửa văn phòng Nikolaos bật mở vào lúc đó, và chính anh bước ra.
“Emily, tôi...”, anh nói giọng sắc nhọn. Chợt anh nhìn thấy Sofia, gương mặt liền thay đổi, nở một nụ cười thật ấm với cô em họ của mình.
“Chúng ta có hẹn ăn trưa”, Sofia nhắc anh, bước đến bên anh, đặt một bàn tay lên cánh tay anh đầy sở hữu.
“Vậy thì đi giờ luôn”, anh nói, đứng rất sát với cô em xinh đẹp của mình.
“Anh còn gì muốn nói với Emily nữa không?”, Sofia hỏi đầy chủ ý.
“Không có gì quan trọng đâu”, anh trả lời trơn tru.
Emily nhận thấy ngay ẩn ý và hấp tấp bước ra khỏi phòng. Cô rất thấu hiểu sự ghen tuông trong sâu thẳm khi nhìn thấy Nikolaos và Sofia bên cạnh nhau. Ngu ngốc, tất nhiên đó không phải là chuyện của cô khi anh ta đi ăn trưa với ai, hoặc dành thời gian với ai - thậm chí là ngủ với ai.
Một cơn run rẩy vô thức chạy dọc xương sống Emily khi cô nghĩ đến hình ảnh anh nằm trên giường với Sofia xinh đẹp. Chắc chắc là nó đã từng xảy ra. Nikolaos có thể có một thái độ tiêu cực đối với tình yêu, nhưng anh vẫn là một người đàn ông cực kỳ gợi cảm. Cô lắc đầu tự bảo mình không nghĩ về nó nữa; anh ta cứ việc ngủ với người mà anh ta thích, và đó hoàn toàn không liên quan gì đến cô.
Cô làm việc cật lực suốt ngày hôm ấy. Hai mươi bốn giờ trôi qua thật khó chịu theo tất cả các cách cảm nhận, nhưng cô biết rằng cô sẽ khiến mình điên lên nếu như không ngừng nghĩ về họ. Cô tự ép bản thân tập trung vào công việc đang làm. Đến cuối ca làm, cô tự thưởng cho mình vì đã làm tốt mọi thứ. Cô mệt rã rời, nhưng không lấy làm ngạc nhiên vì khối lượng công việc của cô gấp ba lần người khác. Cô đã không nghĩ đến Nikolaos trong - ồ, gần nửa tiếng đồng hồ (=_=),cô tự bảo mình đầy hãnh diện.
Và rồi một người phục vụ phòng đưa đến cho cô một mẩu tin nhắn. Nikolaos muốn gặp cô tại sảnh khách sạn càng sớm càng tốt.
Sự điềm tĩnh vừa mới hình thành của Emily ngay lập tức lại sụp đổ. Cô vội chạy ngay đến chiếc gương gần nhất để kiểm tra coi mái tóc vàng của mình liệu có bị xù ra trong khi cô làm việc hay không. Và rồi lại ngay lập tức giận dữ với chính mình vì hành động như thế. Cô tự bắt mình phải quay lưng bỏ đi nhưng lại không thể kiềm một cái liếc mắt để chắc là cô chưa hoàn toàn trắng bệch đi vì căng thẳng.
Tất nhiên, chẳng có lý do gì phải căng thẳng cả, cô tự nhủ trên đường đi xuống sảnh khách sạn. Đó chỉ là một vài việc nhỏ về chuyện quản lý khách sạn mà anh cần phải bàn với cô; anh chắc chắn là không có lý do khác cần gặp cô.
Khi cô xuống đến nơi, sảnh khá đông, và ngay lập tức hiểu ra vì sao anh lại chọn nơi này để gặp gỡ. Với rất nhiều người xung quanh như thế này, chắc chắn tình huống mất kiểm soát giữa họ sẽ không xảy ra lần nữa.
Nhưng lúc đó, nhịp tim Emily vẫn đập thình thình đến khó chịu khi cô bước về phía Nikolaos. Lúc ánh mắt đen của anh quay lại chạm vào người cô, lúc cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh, đường môi mím lại cứng rắn, chân cô gần như muốn sụp xuống hoàn toàn.
Với một nỗ lực, cô bước những bước cuối cùng đưa cô đến bên cạnh anh.
“Anh muốn gặp tôi?” cô hỏi, ngạc nhiên về mức độ bình tĩnh torng giọng nói của mình, bời vì trong thâm tâm cô vẫn đang rất rối loạn.
“Đúng”, anh trả lời cụt ngủn. “Những gì xảy ra sáng nay chỉ là... tai nạn. Nếu chúng ta còn tiếp tục làm việc với nhau thì có lẽ chúng ta cần phải đảm bảo là những chuyện như thế sẽ không tái diễn nữa”.
“Với tôi thì được thôi”, cô nói dối. “Tôi chưa từng gặp rắc rối nào như thế với ông chủ trước đây, và tôi sẽ rất hạnh phúc nếu không bị thế một lần nữa”.
“Tôi không phải là ông chủ của cô, theo đúng nghĩa nghiêm túc của từ đó”, anh nhắc cô. “Cô chỉ đơn giản là làm việc với tôi để thu thập kinh nghiệm. Và cô cũng tự do rời bỏ khi nào cô muốn”.
Đây có phải là cái anh ta muốn nói tới không? Emily bực tức. Anh ta đang hi vọng là cô sẽ ngoan ngoãn bỏ đi và xử lý vấn đề còn lại ư?
“Tôi không có đi đâu hết”, cô kiên quyết.
“Vậy trong trường hợp này thì cần phải làm rõ rằng mối quan hệ giữa chúng ta sẽ chỉ dừng lại ở mức công việc nghiêm túc”.
“Tôi đồng ý”, cô nói với vẻ chắc chắn nhất mà cô có thể thể hiện được. “Anh chỉ muốn gặp tôi vì chuyện này thôi à?”
Nikolaos ngừng trong chốc lát. “Đúng”, giọng anh lập lờ.
“Emily nhanh chóng rời khỏi sảnh khách sạn và tiến về phòng mình. Ca làm của cô đã hết, và cô đã quá mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần đến nỗi giờ cô chỉ muốn lết vào giường ngủ trong vài giờ tới.
Tới nửa chừng cầu thang, cô chợt dừng lại. Cô bỗng nhớ ra bữa ăn trưa của Nikolaos và Sofia. Có phải chính nó đã tác động đến lời tuyên bố lúc nãy của anh không? Sofia đã nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô khi đó, và chắc đã đoán ra chuyện gì. Hay chính cô ấy đã cảnh cáo Nikolaos chăng?
Chắc hẳn là không. Emily tự quyết định. Nikolaos không phải là dạng người sẽ đáp ứng bất kỳ loại tối hậu thư nào, và vì Sofia đã quen biết anh trong một thời gian rất dài, cô ấy đương nhiên phải hiểu điều đó. Nhưng có lẽ Sofia sẽ làm rõ là anh không thể cùng lúc có cả cô ấy và cô em họ bé nhỏ đến từ Anh quốc.
Emily thở dài. Có lẽ chính Nikolaos đã tự đưa ra lựa chọn. Đương nhiên nó chưa bao giờ là một cuộc chiến.
Cô cố hết sức để tự an ủi mình rằng đó không phải là vấn đề với cô, cô đã không - hoàn toàn không thể - muốn Nikolaos cho riêng mình.
Ham muốn Nikolaos - những từ ấy vọng lại trong đầu cô khi cô chầm chậm bước lên cầu thang. Cụm từ ám ảnh ấy khó xua đi đến mức đáng báo động, và giờ thì nó đã chui vào yên vị trong tâm trí cô rồi.