Chương trước
Chương sau
Những ngày sau đó, Emily lao đầu vào công việc với sự tập trung cao độ. Cô luôn tự nhắc mình liên tục rằng cô đã quên tất cả những việc ngớ ngẩn trước đây liên quan đến Nikolaos, rằng còn có rất nhiều việc quan trọng khác đáng quan tâm hơn. Nếu như có ai đó hỏi cô những việc quan trọng ấy là gì, có lẽ cô không thể trả lời họ được, thế nên cô cứ lờ đi.

Cuối tuần, cô nhận được tin nhắn từ người thư ký của Nikolaos. Anh có một buổi họp suốt buổi sáng, và mời cô dùng bữa với anh ở một nhà hàng gần khách sạn.

Emily chạy về phòng ngay lập tức và bắt đầu soạn tung tủ quần áo của mình. Cô ướm thử nhiều bộ rồi lại thay ra, và mắt cô tỏ ra bối rối khi cô không thể tìm được bộ đồ nào ưng ý cả.

Đoạn cô chợt dừng lại và sững người. Cô đang làm gì thế này? Đó chẳng qua chỉ là một bữa trưa thôi mà, không phải một buổi hẹn hò. Cố gắng giữ bình tĩnh lại một chút, cô chọn ra một chiếc váy giản dị cùng áo khoác ngắn tay bằng lụa mềm. Cô xõa tóc tự nhiên, vì không có nhiều thời gian để sửa soạn kiểu tóc, nhưng cô vẫn kẹp những lọn tóc xoăn vàng óng bằng chiếc lược rộng để mái tóc gọn gàng hơn. Sau đó cô hít thở sâu để giữ bình tĩnh và rời khách sạn.

Nhà hàng tọa lạc trên một con đường dạo. Hàng cây hai bên đường khẽ đong đưa trong cơn gió se lạnh mơn man từ biển xanh tĩnh lặng phía xa thổi vào, không khí thật trong lành, thoáng đãng, và mặt trời tỏa ánh nắng dịu nhẹ trên cao. Những con thuyền lướt nhẹ trên sóng nước lăn tăn, hoặc hướng về phía cảng cũ, hoặc chuẩn bị rời bến, sẵn sàng cho một chuyến du hành mới đang chờ đón, nhưng Emily không để ý chúng lắm. Đôi mắt cô đang hướng về phía Nikolaos, anh ngồi ở bàn ăn bên ngoài khách sạn và đang đợi cô.

Cô cảm thấy cực kỳ căng thẳng, mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần trước rằng giữa hai người sẽ không nói chuyện gì quá đỗi thân mật trong bữa trưa hôm nay. Anh lại hẹn cô ở một nơi công cộng, và cô e rằng mọi cuộc gặp trong tương lai sẽ diễn ra ở những nơi tương tự như vậy.

Khi cô ngồi xuống đối diện anh, anh chuyền cho cô bản thực đơn.

“Cô muốn gọi món gì?” anh hỏi ngay.

Emily hoàn toàn không còn cảm thấy đói nữa, nhưng cô cố gắng nhìn qua thực đơn rồi cuối cùng chọn món avgolemono, món súp gà có hương chanh để dùng kèm với cơm. Nikolaos chọn món papoutsakia, cà tím nhồi thịt băm và cà chua xay nhuyễn, có rắc một ít ruột bánh mì và trứng.

Khi thức ăn mà Emily gọi được dọn ra, trông thật thơm ngon, hấp dẫn, nhưng cô chỉ có thể ăn được một ít. Cô đang lo lắng muốn biết tại sao Nikolaos lại mời cô đi ăn trưa hôm nay.

Cô không phải đợi lâu. Nikolaos ngừng ăn, rồi nhìn thẳng về cô. Đôi mắt đen láy của anh thật lạnh lùng, như thể anh chưa từng chạm vào cô, chưa từng hôn cô, chưa từng đến gần cô để mất tự chủ.

“Mùa du lịch chính đang đến rồi.” Anh không cần dạo đầu mà đi thẳng vào vấn đề. “Tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi chuyển cô đến làm việc ở Paphos, ở đó em có thể tiếp quản công việc điều hành khách sạn của Dimitri.”

Emily chớp mắt. “Điều hành khách sạn? Ý anh là... tôi sẽ chính thức làm việc à?”

“Dĩ nhiên là dưới sự giám sát của tôi nữa.”

“Nhưng tôi không nghĩ... uhm... tôi nghĩ mình cần một thời gian dài trước khi sẵn sàng cho một bước thay đổi lớn như vậy chứ.”

“Cô chưa thật sự sẵn sàng đâu.” Nikolaos nói. “Để trở thành một người quản lý khách sạn tốt, cần mất nhiều năm, chứ không phải vài tháng là được. Có một-trăm-lẻ-một thứ mà cô còn chưa biết, nhưng cách tốt nhất để học tất cả những điều ấy là bắt tay vào công việc thật sự. Tôi quyết định rằng chúng ta sẽ có một tháng để thử thách. Sau khoảng thời gian đó, tôi sẽ biết rằng liệu cô có đủ khả năng để đảm nhận công việc một mình hay không.”

“Chắc chắn tôi đủ khả năng.” Emily nói giọng chắc nịch. Tương tự khi nghĩ đến việc được giao phó nhiều trách nhiệm như vậy thật là tuyệt. Và Nikolaos sẽ luôn có mặt ở đó, quan sát mọi việc cô làm. Họ sẽ cùng làm việc, dành thời gian nhiều hơn cho công việc của nhau.

Emily nuốt xuồng, hơi ngần ngừ. “Như vậy sẽ thật bất tiện cho anh, vì phải lãng phí thời gian thay vì dành nó cho công việc của mình. Anh có thường đi nghỉ hè ở Paphos không?”

“Không”, anh xác nhận, “nhưng ở đó vài tuần cũng không thành vấn đề với tôi. Tôi có nhiều mối làm ăn ở khu vực đó, và hiện tôi đang quản lý một khu phức hợp giải trí - khách sạn đang được xây dọc bờ biển. Tôi hoàn toàn dễ dàng kết hợp công việc kinh doanh của tôi với việc giám sát cô.”

Emily cố gắng tự an ủi bản thân rằng họ đã thống nhất với nhau là sẽ có một mối quan hệ công việc thật nghiêm túc trong tương lai. Điều đó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, một cảm giác an toàn hơn, nhưng... vì một số lý do khác, nó không khiến cô thấy thoải mái như vậy.

“Khi nào chúng ta đến Paphos?” Cô lên tiếng hỏi.

“Đầu tuần tới.” Ánh mắt anh tỏ vẻ tinh quái. “Tôi nghĩ rằng tôi nên cho cô nhiều thời gian để chuẩn bị, với cái đống hành lý mà cô mang theo lúc mới đến đây.”

Chỉ chút xíu nữa thôi là Emily nói ra lý do vì sao cô mua những đống quần áo ấy: sự suy sụp tinh thần đã kéo cô vào mua sắm không tiếc tay. Nhưng đến phút chót, cô ngăn mình lại. Có lý do nào cô nói ra đủ khiến Nikolaos hiểu cô, hay thậm chí là tin cô không?

“Tôi nghĩ rằng đống quần áo ấy là việc riêng của tôi.” Cô tỏ vẻ cứng rắn.

Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô. “Cô chắc là đang đếm ngược thời gian còn lại cho đến ngày cô nhận tài sản thừa kế ấy nhỉ. Mua thật nhiều những thứ hàng hiệu mốt nhất để chất đầy cái tủ quần áo của cô đấy.”

Thật đau lòng khi anh vẫn giữ ý nghĩ đó về cô, rằng đối với cô, tiền là thứ quan trọng nhất trên đời. Tuy vậy, cô vẫn tỏ ra đủ bình tĩnh, không để anh biết cô nghĩ gì về lời nói của anh ta.

“Dĩ nhiên rồi,” cô nói với giọng mạnh mẽ. “Đó là lý do tại sao tôi làm tất cả những việc đó, đúng không? Thế thì tôi mới có thể hưởng tài sản thừa kế của Dimitri chứ nhỉ?”

Gương mặt Nikolaos tối sầm lại. Anh đứng phắt dậy. “Tôi phải đi, tôi còn một cuộc hẹn khác.”

Emily cũng đứng dậy ngay. “Vậy thì tôi chẳng việc gì phải giữ anh lại. Tôi cũng có rất nhiều việc để làm.”

Anh ta lầm bầm điều gì đó trong miệng, rồi quay lưng bỏ đi.

Emily lại ngồi xuống bởi chân cô đứng không vững nữa. Sự đối đầu giữa cô và Nikolaos trở nên ngày càng khó giải quyết hơn. Và cô vẫn còn phải chịu đựng thêm nhiều tháng nữa trước khi thời hạn của di chúc kết thúc!

Tuy nhiên, cô đang mong chờ để đến Paphos. Vì cô muốn lần đầu tiên tận mắt thấy khách sạn của Dimitri. Cô chưa có một dịp đặc biệt nào để đến đó trước đây, vì cô muốn đợi đến khi cô có thể đường hoàng bước vào khách sạn ấy với tư cách là người quản lý nó.

Việc đó diễn ra sớm hơn cô mong đợi. Dĩ nhiên là vẫn dưới sự giám sát của Nikolaos, nhưng cảm giác thực hiện được mục tiêu của mình vẫn khiến cô sung sướng.

Cô và Nikolaos đến Paphos vào thứ hai của tuần tiếp theo bằng xe của anh. Cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa phấn khích khi họ rời khỏi Limassol. Cuộc đời cô thay đổi nhanh đến chóng mặt trong vài tháng vừa qua: cô lên đường đến Cyprus để điều hành một khách sạn lớn, thay vì đang ngồi miệt mài sau bàn làm việc trong phòng kế toán ở London, tính tính toán toán với hằng hà các cột số liệu rồi đưa ra lời tư vấn cho khách hàng. Emily phải thừa nhận rằng công việc mới này tuy thú vị hơn, nhưng cũng đầy khó khăn hơn.

Nikolaos liếc qua Emily. “Khi chúng ta đến khách sạn, tôi đề nghị cô nên dành ra vài ngày đầu tiên để làm quen với toàn bộ nhân viên, xem qua các sổ chứng từ, tài chính, và làm quen với cách thức hoạt động của khách sạn. Đừng cố làm nhiều việc quá sớm.”

“Nhưng tôi chỉ muốn bắt tay vào công việc thực tế ngay thôi.” Emily trả lời ngay lập tức. “Và tôi đã thừa biết cách điều hành một khách sạn là như thế nào mà.”

“Mỗi khách sạn sẽ có cách điều hành khác nhau. Cô phải nắm được những tính chất riêng của nó, nếu không mọi chuyện sẽ thất bại ngay từ khi mới bắt đầu.”

“Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ để tôi tự làm mọi việc theo cách của riêng tôi chứ?” cô tỏ vẻ khó chịu. “Rằng tôi sẽ có cơ hội thể hiện khả năng thật sự của mình? Nhưng bây giờ anh lại bắt tôi phải làm theo trình tự của anh.”

Ánh mắt Nikolaos trở nên khó chịu hơn. “Khách sạn này có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với Dimitri. Tôi không muốn nó bị sụp đổ dưới sự bất tài hay thiếu kinh nghiệm của cô.”

Emily cố lấy một hơi thật sâu để sẵn sàng tranh cãi với anh ta, nhưng rồi lại thôi. Cô nghĩ rằng, anh nói đúng, dù khiến cô thấy khó chịu thật. Cô hoàn toàn non nớt và thiếu kinh nghiệm. Sẽ hợp lý hơn nếu bắt đầu từng bước chậm rãi và tiếp nhận bất cứ lời khuyên nào dành cho cô. Vẫn còn rất nhiều thứ phải học, và cô thật sự mong muốn thành công trong việc đó.

Họ đến Paphos vừa lúc giờ ăn trưa, và Emily hoàn toàn bị mê hoặc ngay từ ấn tượng đầu tiên. Những con thuyền được sơn màu sáng neo đậu xung quanh cảng Paphos vốn vẫn được bảo vệ bởi một pháo đài trung cổ phía xa xa. Những con sóng nhỏ dập dìu trên mặt nước lóng lánh, và những con thuyền lặng lẽ nhấp nhô như thể chúng chỉ muốn lười biếng neo đậu hơn là hướng ra biển xanh bao la ngoài kia. Những khách du lịch ăn uống và trò chuyện ngoài những bàn ăn xếp dọc cảng biển dưới ánh nắng ấm áp, một chú bồ nông lạch bạch đi qua lại như thể đây là “nhà” của chú vậy, và không khí trên cảng biển rất hoạt náo và sôi nổi.

Giây lát sau, Nikolaos dừng xe trước một khách sạn nguy nga, lộng lẫy.

“Khách sạn này à?” Emily ngước nhìn tòa nhà to lớn ấy, dè dặt hỏi. “Đây là khách sạn của Dimitri sao?”

“Đây là khách sạn Konstantin, khách sạn cao cấp tiêu chuẩn năm sao. Tôi luôn muốn giữ chất lượng “năm sao” cho khách sạn này, vì vậy tôi không bằng lòng với bất kỳ sự thay đổi nào mà chưa hỏi qua ý kiến tôi.”

Thái độ của anh lại khiến Emily bực mình. “Khi thời gian học kết thúc, thì khách sạn này sẽ thuộc về tôi.” Cô hậm hực nhắc nhở anh. “Khi đó, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi thích với khách sạn này.”

“Nhưng, trong thời gian này, cô vẫn chỉ làm những gì tôi dặn cô thôi.” Đôi mắt đen của anh xoáy sâu vào cô và cả hai nhìn nhau hồi lâu.

Emily đưa mắt nhìn lảng sang chỗ khác trước. Ánh mắt của anh thật đáng sợ, cô tự nhủ.

Tuy vậy, cô quá hân hoan để không cảm thấy e sợ được lâu. Cô nhanh nhẩu rời khỏi xe, và hướng về phía lối vào khách sạn, định bụng sẽ tham quan từng căn phòng một, từng ngóc ngách một ở những tầng lầu rộng thênh thang của khách sạn. Đôi mắt cô sáng bừng hơn khi bước vào một tiền sảnh rộng lớn, với trần nhà cao, những phiến gạch lót sàn xinh xắn, và hàng cửa sổ dài mở ra toàn cảnh biển xanh phía xa.

Nikolaos chậm rãi đi theo sau cô. Anh nói điều gì đó với vài người ở tiền sảnh khi họ vào, và Emily chợt nhận ra rằng những nhân viên ở đó bắt đầu nhìn cô với ánh mắt vừa tò mò, vừa có vẻ e sợ, cảnh giác. Ắt hẳn Nikolaos đã nói với họ về sự xuất hiện của cô hôm nay, và dường như họ đang tự hỏi nhiều điều về người mới đến này. Cô biết rằng sự non nớt và thiếu kinh nghiệm của cô sẽ chống lại chính cô, và cũng biết rằng cô sẽ phải làm việc thật chăm chỉ để có thể khiến họ tôn trọng và tin tưởng vào cô. Mặt khác, trong cô vốn tràn đầy sự nhiệt tình, và cô cũng chuẩn bị sẵn hơn nửa tá những kế hoạch đang dần hình thành trong đầu.

Vì quá phấn khích, nên cô quyết định không dùng bữa trưa mà dành thời gian còn lại trong ngày để đi dạo quanh khách sạn này, và làm quen với cách bài trí không gian trong khách sạn. Thật sự có rất nhiều điều để khám phá! Khách sạn này có hai nhà hàng, một quán bar giải khát, một dãy cửa hàng nho nhỏ, hai hồ bơi, một trong nhà, một ngoài trời, một phòng tập thể hình, vài sân tennis và squash[11], một phòng xông hơi và bồn tắm jacuzzi[12]. Ngoài ra, khách sạn còn có một salon chăm sóc tóc, một cửa hàng dịch vụ thẩm mỹ cho những khách hàng muốn chải chuốt nhanh chóng, một quán cà phê phục vụ các bữa ăn nhẹ, những lối đi dạo được phủ bởi giàn hoa thoảng hương thơm ngát trong gió, cùng những tán cây tỏa bóng mát dịu dàng như mời gọi giữa buổi trưa oi nồng. Những khu vườn dẫn ra bãi biển, nơi những con sóng xanh trong của miền biển Địa Trung Hải vỗ nhè nhẹ lên bờ cát dài ngút mắt.

[11] Squash: Môn thể thao gần giống quần vợt (tennis),nhưng chơi trong nhà, thường gồm 2 người hoặc 4 người. Trái bóng dùng cho squash thì nhỏ, mềm và ít độ nảy hơn so với bóng tennis.

[12] Jacuzzi: Vốn là tên một công ty chuyên sản xuất loại bồn tắm xoáy thủy lực với mục đích giúp massage, thư giãn. Về sau từ này trở thành một danh từ chung để chỉ các loại bồn tắm massage thủy lực.

Emily cảm thấy phấn khích với những hình ảnh hiện ra trước mắt cô, cô biết rằng việc quản lý một khách sạn tuyệt vời như vậy sẽ là một thử thách lớn nhất từ trước đến giờ mà cô từng phải đối mặt. Tuy vậy, càng về cuối ngày, cô càng cảm thấy như bị choáng ngợp thật sự, và nhủ rằng cô cần phải nghỉ ngơi một chút, cô cần một thời gian ngắn để làm quen với ý niệm mới, rằng trong chưa đầy một năm tới, cô phải tự mình cáng đáng công việc ở khách sạn tuyệt đẹp này.

Với một chút bất ngờ, Emily nhận ra rằng cô hoàn toàn từ bỏ mọi ý định quay trở về Anh vào cuối năm nay, và tiếp tục công việc thực tập của một cô kế toán viên bình thường. Mặc dù mấy tháng vừa qua là quãng thời gian không dễ dàng chút nào với cô - và hầu hết thời gian ấy đều ít nhất có sự dính dáng của Nikolaos - cô phải thừa nhận rằng mình yêu thích thời gian ấy ở Cyprus. Từng ngày trôi qua, khiến cô càng cảm thấy thân thuộc hơn với hòn đảo xinh xắn và đáng yêu này. Con người ở đây thật thân thiện, mọi người dường như rất cởi mở - dĩ nhiên, ngoại trừ Nikolaos. Và mặt trời, sự ấm áp, không khí trong lành từ biển cả, tất cả dường như khiến trái tim cô thêm yêu vùng đất mới. Cô như bắt đầu hồi sinh từ khi đặt chân đến đây. Bây giờ những khi cô nhìn chính mình trong gương, cô nhận ra một vẻ mới ánh lên từ làn da, một sắc thái tươi sáng trong đôi mắt xanh tươi trẻ của cô, mái tóc cô như trở nên ngày càng xoăn hơn trước đây, và ánh lên sắc vàng óng dưới ánh nắng trong lành, tinh khiết.

Emily rời khách sạn và bước chầm chậm về phía cảng biển. Mặt trời chầm chậm giấu mình khi hết ngày, để lại vòm trời những vệt màu cam loang lổ rực rỡ. Hình dáng thấp tròn của tòa lâu đài trung cổ hiện ra như vệt tối trong ánh hoàng hôn chói lòa, và những sắc màu của những con thuyền trở nên mờ dần, chìm đi trong ánh sáng ráng chiều đang nhuộm màu bầu trời. Emily nở nụ cười buồn và thoáng chút thất vọng. Đó là những thứ mà tình yêu tạo nên; có vài đôi tình nhân bước về phía hoàng hôn ấy. Chợt cô trở về với thực tại, khi nhận ra Nikolaos bước bên cạnh cô.

“Anh... anh đang làm gì ở đây thế?” Cô trở nên bối rối, lắp bắp nói.

“Tôi chưa ăn tối, và tôi không muốn ăn một mình,” anh bình thản nói. “Cô không ngại dùng bữa với tôi chứ?”

“Ơ... Không.” Cô nói, chỉ mong sao đầu lưỡi đang cuống quít của cô sẽ tự chủ lại được.

Họ đi dạo cạnh nhau trong im lặng đến lúc họ dừng chân tại một quán cà phê bên bờ biển. Emily cố gắng thư giãn đôi chút. Cô biết rằng cô phải thư giãn nếu như định tiếp tục làm việc với Nikolaos trong những tháng cuối cùng sắp tới. Cô chắc chắn sẽ không thể vượt qua với tinh thần liên tục bất ổn được.

Họ chọn một món ăn đơn giản tên là souvlakia, thịt cừu ướp với nước cốt chanh, được xiên nướng cùng với cà chua, hành tây, một ít ớt tây và dùng kèm với bánh mì pitta[13]. Khi họ dùng bữa xong thì đêm đã xuống, những vì sao lấp lánh như dệt trên bầu trời nhung huyền và biển đêm lóng lánh ánh trăng bàng bạc phản chiếu trên mặt nước.

[13] Nguyên văn: Pitta bread - tên một loại bánh hình tròn, rỗng ruột, rất phổ biến ở các nước Trung Đông và vùng Địa Trung Hải. Thức ăn thường được dọn trên mặt hoặc nhét vào bên trong bánh.

images

Nikolaos gọi cà phê sau khi ăn xong và ngồi nhìn Emily.

“Bây giờ thì cô đã thấy khách sạn rồi đấy, cô có bị choáng ngợp trước vẻ bề thế của nó không?” anh vẫn muốn thử thách cô, dù rất nhẹ nhàng.

“Không hề.” Cô nói ngay lập tức, cố dấu đi sự thật trong lòng.

“Cô có hiểu cô sẽ làm việc gì sắp tới không? Cô sẽ thực hành công việc từng ngày, từng giờ, cô sẽ phải đưa ra quyết định liên tục, phải đối mặt với hàng loạt vấn đề, từ những thắc mắc nhỏ nhất về hóa đơn tính tiền đến khủng hoảng trầm trọng hơn. Cô sẽ chịu trách nhiệm cho mọi việc, dù là nhỏ nhất, xảy ra với khách sạn, và nếu có điều gì sơ suất, mọi người chắc chắn sẽ đổ tội cho cô ngay lập tức. Cô sẽ phải duy trì chất lượng cao cấp của khách sạn năm sao mà vẫn đảm bảo doanh thu ổn định. Việc đó hoàn toàn không dễ như cô tưởng đâu; khách du lịch đến rồi đi mỗi năm, và một khu du lịch đang được yêu thích năm nay vẫn có thể bị quên lãng vào năm sau.”

“Tôi cá là anh nghĩ rằng tôi không thể làm được bất cứ điều gì trong số những việc anh vừa nói,” Emily nói, đôi mắt biếc của cô ánh lên sự giận dữ.

“Ngược lại là đằng khác,” anh đáp, trong sự ngỡ ngàng của cô, “Tôi bắt đầu nghĩ rằng cô có thể làm được.”

Cô chớp mắt tỏ ra hoài nghi. “Anh vừa nói gì vậy?”, cô hỏi, vì tin chắc rằng cô đã nghe lầm.

Nikolaos im lặng vài giây trước khi cất lời. “Cô ngày càng khác hơn so với với những gì tôi nghĩ trước đây. Cô có cá tính và sự quyết tâm, cô không sợ công việc nặng nhọc, và cô sẵn sàng để học bất cứ điều gì cần phải học. Và mọi người đều thích cô. Tôi trông cách cô làm việc với các nhân viên ở khách sạn, mối quan hệ giữa cô và họ đang rất tốt. Vấn đề của cô, có chăng là việc đôi lúc cô quá nhạy cảm. Cô dễ dàng bị tổn thương nếu ai đó thô lỗ, bắt nạt cô, hoặc lợi dụng cô. Và điều đó sẽ xảy ra,” anh cảnh báo. “Cô hãy nhớ vấn đề mà cô gặp phải với Ron Carson, gã khách say xỉn ở Limassol. Mọi khách sạn đều có một tỉ lệ nhất định về số khách hàng rất khó chịu. Tuy chỉ là một số ít thôi, nhưng những khách hàng đó mang đến những rắc rối mà cô sẽ phải đối mặt và giải quyết.”

“Tôi sẽ giải quyết những dạng khách hàng đó,” Emily khẳng định chắc nịch. “Hãy xem cách tôi làm.”

“Ừ, tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem.” Nikolaos nói với một giọng mềm mỏng đến mức đáng kinh ngạc. “Tôi nghĩ rằng việc xem xét cách cô làm việc trong những tuần sắp tới sẽ rất thú vị đấy.”

Nói xong, anh trả tiền bữa ăn rồi đứng dậy. Anh quay người chuẩn bị đi, kèm theo cái nhìn qua đôi mắt sâu thẳm, đen láy lướt qua cô, khiến Emily chợt rùng mình, mặc dù không khí buổi tối vẫn ấm áp dịu nhẹ. Rồi anh bước đi, và cô nhận ra đôi môi cô mấp máy một cách khó khăn khi nhìn bóng anh khuất dần.

Cô đưa mắt chầm chậm nhìn về phía những bàn ăn được xếp bên ngoài quán cà phê. Đến lúc đó, cô mới nhận ra rằng cũng có một người đang nhìn Nikolaos bước đi, như cô. Một dáng người với làn da sẫm màu, gần như chìm khuất trong bóng râm, đang ngồi ngay ngoài khoảng ánh sáng hắt ra từ quán cà phê. Emily chỉ có thể nhận ra sắc mặc nhợt nhạt của người đó như đang dõi theo bước chân của Nikolaos. Đoạn gương mặt nhợt nhạt ấy quay lại hướng Emily và cô cảm thấy ánh mắt người ấy cũng nhìn cô đầy dò xét.

Cô xoay người lại một cách khó khăn trên ghế. Tại sao người đó lại theo dõi cô và Nikolaos.

Emily nghĩ rằng chỉ có một cách để giải đáp thắc mắc ấy. Đó là đến gặp và hỏi thẳng trực tiếp. Cô không ngừng suy nghĩ rằng liệu đó có phải là cách thông minh để làm không, nhưng cô vẫn đứng dậy, và đi về phía người lạ mặt kia. Người đó trông thấy vậy, nhanh chóng đứng bật dậy, xoay người vội vàng bỏ đi. Trong phút chốc đó, Emily cũng kịp nhận ra đó là một phụ nữ. Cô ta có mái tóc đen, mặc quần jean đen và áo sơ mi đen, như thể cô đến đây đêm nay với một ý đồ là ngụy trang và ẩn mình hoàn toàn trong bóng tối.

Emily không chạy đuổi theo cô ta. Thứ nhất là vì hôm nay là một ngày làm việc dài và cô cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Mặt khác, người phụ nữ ấy đã nhanh chóng lẩn vào đám đông du khách và dân địa phương ở bờ kè lúc này đang dùng bữa tối hay chỉ đơn giản đang tận hưởng không khí trong lành của cảng biển về đêm.

Đôi chân mày màu nhạt của Emily cau lại lần nữa với vẻ thắc mắc. Người phụ nữ ấy là ai? Một người bạn gái cũ của Nikolaos, chợt nhìn thấy anh và khá sửng sốt vì sự xuất hiện bất ngờ của anh chăng? Cô cho rằng đó là một lý do hợp lý nhất. Emily hoàn toàn có thể hiểu được ánh nhìn của Nikolaos có thể khiến toàn bộ hệ thần kinh người khác hoàn toàn tê liệt hoạt động.

Trong suốt vài tuần sau đó, Emily không có thời gian để nghĩ ngợi về người phụ nữ bí ẩn đã theo dõi cô và Nikolaos trên bến cảng hôm đó. Cô nghĩ rằng cô đã làm việc rất nhiều khi còn ở khách sạn của Nikolaos ở Limassol, nhưng đó không là gì nếu so sánh với thời gian làm việc bây giờ.

Cô làm theo những lời khuyên của Nikolaos, và dành một vài một ngày đầu tiên mới đến chỉ để làm quen với nhân viên, công việc của khách sạn, và học về những cấu trúc tính toán tài chính. Vì khách sạn này rất lớn và số lượng nhân viên phục vụ cho nó cũng đủ khiến những việc ban đầu đó trở nên rất mệt nhọc. Emily giải quyết những công việc một cách từ từ, dành thời gian nói chuyện với tất cả mọi người, từ những cô lao công dọn phòng, đến những vị quản lý cấp dưới đang đảm trách những công việc khác nhau của khách sạn.

Ngay từ buổi đầu, Emily đã biết rằng cô sẽ phải thể hiện sự quan tâm và tận tình. Một số nhân viên lớn tuổi và giàu kinh nghiệm sẽ dễ dàng không bằng lòng việc cô ngồi thẳng vào vị trí cao nhất của khách sạn. Và những nhân viên trẻ hơn sẽ không muốn phục tùng mệnh lệnh từ người nào nhỏ tuổi hơn họ. Tuy nhiên, điều đó không quá khó khăn như cô nghĩ. Sự hoạt động của khách sạn có trở nên nhịp nhàng và hiệu quả hay không, tùy thuộc gần như hoàn toàn vào thái độ của đội ngũ nhân viên. Họ làm việc cùng nhau trong sự hào hứng đầy thân thiện, cởi mở và Emily ngạc nhiên nhận ra mọi người nhiệt tình với cô trong những ngày đầu đầy lóng ngóng. Và dĩ nhiên là Nikolaos luôn có mặt đúng lúc để giúp cô những lời khuyên cần thiết và hướng dẫn cô khi đối mặt với những khó khăn trong công việc.

Cô nhận ra những hiểu biết về cấu trúc tài chính giúp ích rất nhiều cho cô. Nhờ tìm hiểu kỹ những chứng từ tài chính, cô có thể nhận biết ngay lập tức lĩnh vực nào khách sạn có lợi tức cao nhất, lĩnh vực nào vẫn cần những sự cải tổ, và cách thức mà những bộ phận khác biệt có thể hoạt động nhịp nhàng, đồng bộ với nhau để tăng doanh thu chung.

Sau những tuần đầu tiên, cô cảm thấy như kiệt sức, nhưng tự tin rằng cô đã hiểu rõ cách thức khách sạn hoạt động, đặc thù riêng của nó, và thái độ của đội ngũ nhân viên nói chung. Bây giờ, cô đã sẵn sàng để giải quyết những vấn đề khó khăn thật sự - đảm nhận trọng trách điều hành một khách sạn, và thực hiện một, hai ý tưởng mà cô đã dự định trước để cải tiến chất lượng khách sạn.

Tuy nhiên, vào sáng thứ hai, khi cô sẵn sàng để bắt đầu công việc, Nikolaos đột ngột bước vào văn phòng cô và ngồi lên mép bàn làm việc.

Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào gương mặt cô, và tỏ ra có chút khó chịu. “Trông cô như thiếu ngủ mấy ngày liền vậy.”

“Tôi rất bận rộn.” Cô đáp.

“Quá-bận-rộn. Tôi đâu có nói cô sẽ phải cố gắng học tất cả mọi thứ trong vài tuần đầu tiên này đâu.”

“Vậy anh nghĩ rằng tôi nên để khách sạn tự hoạt động trong khi tôi ngồi chơi xơi nước, tận hưởng ánh mặt trời cả ngày sao?”

“Không, không cần thiết đến mức đó. Cô cần sự nghỉ ngơi.” Anh nghĩ trong giây lát rồi tiếp. “Tôi định đi thăm dì tôi chiều nay. Cô có thể đi cùng tôi.”

Emily sửng sốt nhìn anh. “Nhưng tôi nghĩ rằng không ai trong gia đình anh muốn gặp tôi cả chứ?”

“Có vài người tò mò muốn gặp cô thôi.” Nikolaos nói, giọng khô khốc. “Có lẽ đã đến lúc cô nên gặp một vài người họ hàng của cô rồi đó.”

“Họ không phải là họ hàng của tôi.” Emily nhắc anh. “Tôi không phải người trong dòng họ Konstantin, tôi thậm chí còn không đổi họ của tôi khi Dimitri lấy mẹ tôi nữa mà.”

“Nhưng cô vẫn có mối quan hệ với dòng họ Konstantin nhờ vào cuộc hôn nhân đó. Vì thế cô cũng là một thành viên của gia tộc này rồi.”

Emily ngạc nhiên nhận ra cô cũng thích ý nghĩ rằng cô thuộc về gia đình này. Cô cũng có rất ít họ hàng, nên có thêm vài người thân mới sẽ thật tuyệt làm sao.

Nhưng cô lại do dự lắc đầu. “Tôi không thể đi thăm dì anh được, tôi vẫn đang rất bận.”

“Không, cô không bận gì cả.” Nikolaos nhẹ nhàng nói. “Tôi rủ cô đi buổi trưa thôi. Cô vẫn còn buổi sáng để giải quyết những việc cần thiết trước, và để cho cô cảm thấy sẵn sàng.”

“Tôi thật sự không thể đi được.” Emily nhắc lại, dù ít cương quyết hơn lúc ban đầu. Cô biết rất rõ rằng cô sẽ chịu đựng sự chào đón lạnh nhạt nếu đến thăm người dì của Nikolaos. Đến nay, ngoại trừ Nikolaos, một người nữa trong dòng họ Konstantin mà cô từng gặp chính là Sofia, và cuộc gặp gỡ hôm ấy không mang đến chút thành công nào! Nhưng, nếu có một chút may mắn, cô hy vọng rằng dì của anh là một người dân đảo Cyprus chính gốc, thân thiện và cởi mở - và là một “mỏ” thông tin quý giá cho cô. Emily bắt đầu nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều điều mà cô khao khát tìm hiểu về những người trong dòng họ Konstantin, và đặc biệt là về... Nikolaos.

“Tôi sẽ đón cô lúc 1 giờ,” Nikolaos nói với cô với giọng trầm ấm, dịu dàng. “Cô chắc chắn phải sẵn sàng đúng giờ đấy!”

Ngay lập tức, Emily vui hẳn lên khi nghĩ đến việc anh gạt đi sự từ chối của cô khi nãy. Nikolaos nói đúng, cô thật sự cần một sự nghỉ ngơi sau công việc. Và đơn giản là cô không thể bỏ lỡ cơ hội được gặp gỡ một người trong gia đình anh.

Cô nhanh chóng hoàn tất các công việc của buổi sáng, nuốt vội mẩu sandwich và nhấp một ít cà phê, rồi vội vàng thay đồ. Sau một thoáng suy nghĩ, cô chọn một áo trắng, cùng một váy xanh biển, và một đôi giày đế bằng. Cô bắt mình uốn lại vài lọn tóc cho gọn gàng nhờ vài kẹp tóc lớn. Đoạn cô đến gặp Nikolaos.

Khi anh nhìn thấy cô tiến lại gần, đôi chân mày anh cau có tỏ vẻ khó chịu. “Trông cô như học sinh trung học vậy,” anh nhận xét, rõ ràng anh không hài lòng về trang phục của cô. “Tại sao cô lại ăn mặc như vậy?”

“Tôi nghĩ rằng dì của anh lớn tuổi, và có thể là bảo thủ. Tôi chỉ muốn trông có vẻ... ừm... lịch sự, đàng hoàng.” Cô ngượng ngùng trả lời.

Nikolaos nở một nụ cười khó khăn, khiến gương mặt anh thay đổi chút ít. “Dì tôi không quá lớn tuổi và càng không bảo thủ đâu. Chúng ta chỉ còn ít phút nữa thôi. Em hãy đi thay bộ đồ nào khác giúp em trông lớn hơn tuổi mười sáu đi. Tôi không muốn mọi người nhìn vào tôi với ánh mắt chế nhạo vì cho rằng tôi đang dụ dỗ một đứa con nít bằng nửa số tuổi của tôi đâu.”

Mặt Emily chợt đỏ ửng lên, cô không hiểu tại sao cô lại đỏ mặt ngại ngùng như vậy, nhưng có lẽ hợp lý khi viễn cảnh Nikolaos muốn tán tỉnh cô khiến tâm trí cô trở nên bối rối một cách lạ lùng như vậy. Cô lẩm bẩm điều gì trong miệng, trước khi vội vã quay lưng trở về phòng mình.

Mười phút sau, cô trở lại trong chiếc váy ngắn ôm vòng eo thon gọn của cô, một chiếc áo không bó sát, thấp thoáng vòng ngực căng đầy, vốn khá lạ đối với một vóc người thon thả như cô, và đôi giày cao gót khoe đôi chân rám nắng chút ít. Mái tóc vàng óng của cô, xõa nhẹ tự do những lọn bồng bềnh và gương mặt cô vừa đánh chút son phấn, điểm xuyết cho hàng mi dài, đôi mắt xanh biếc và đôi môi căng mọng của cô.

Trong thoáng chốc, Nikolaos có vẻ ngỡ ngàng trước sự thay đổi diện mạo này. Đôi mắt đen láy của anh như sáng hẳn lên và vẻ miệng cau có khi nãy nhường chỗ cho sự thoải mái, dễ chịu. Đoạn, anh nhanh chóng lấy lại tự chủ.

“Chúng ta đi thôi.” Anh nhẹ nhàng nói. “Tôi không muốn trễ hẹn.”

Sau khi đã ngồi vào cạnh anh, Emily thắc mắc. “Dì anh sống ở đâu vậy?”

“Vài kilomet về hướng bắc, trong khu biệt thự của tôi ở Vịnh San Hô[14].”

[14] Vịnh San Hô (CoralBay): Tên một khu du lịch nghỉ dưỡng nổi tiếng, cách thành phố Paphos 6km về hướng Bắc, có bãi biển cát trắng mịn dài hơn 600m.

images

“Anh có biệt thự à?” Emily ngạc nhiên hỏi.

“Thế cô nghĩ rằng tôi ở trong khách sạn hoài sao?” Anh lạnh lùng đáp.

“Không, ý tôi không phải thế... ưm... thật ra, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đó.” Cô thú nhận.

“Tôi có một căn nhà ở dãy núi Troodos, và vài căn hộ khác ở Limassol, Nicosia, London và Paris nữa.”

“Vậy rất nhiều căn nhà bị bỏ không khi anh không dùng chúng.” Cô nói, vẻ không hài lòng.

“Ồ, hiếm khi nào chúng bị bỏ không lắm,” Nikolaos nhăn nhó. “Những thành viên khác trong gia đình tôi luôn dọn đến ở ngay khi tôi vừa dọn đi. Dì tôi cũng hiện đang ở biệt thự của tôi, như tôi đã từng kể với cô rồi, hai người anh em họ của tôi hiện đang sống tại căn hộ ở Nicosia, một bà dì khác thì đang ở tại căn hộ Limassol trong lúc nhà của dì ấy đang được sửa chữa lại. Và những căn hộ ở London và Paris đều dành cho những thành viên trẻ tuổi của đang du học ở tạm vài tháng, có lẽ đang học ngoại ngữ.”

“Thế còn căn nhà của anh ở dãy Troodos?”

Nikolaos im lặng, không trả lời câu hỏi của cô ngay. “Cha tôi sống ở đó.” Cuối cùng anh lên tiếng, với một sắc giọng rất khác.

Emily có thể nhận ra từ sự thay đổi trong thái độ của anh, rằng cô vô tình chạm vào vùng nguy hiểm. Cô cũng nhớ ra là anh chưa từng một lần nhắc về cha của mình, điều này thật lạ vì gia đình có vai trò rất quan trọng với anh. Cô cũng muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng rồi lại thôi. Rõ ràng có vấn đề gì đó giữa Nikolaos và cha anh, và đó không phải là việc để cô tìm hiểu.

Họ không mất nhiều thời gian để đến vịnh Coral. Những quả đồi thấp thoáng phía xa, và vịnh Coral được bao bọc bởi những vách núi đá trắng, với bờ cát hồng nhạt trải thoai thoải hướng ra phía biển xanh trong. Vì lúc này không phải là mùa cao điểm du lịch, nên bãi biển không quá đông đúc, và không gian bao la của vịnh này bảo đảm rằng luôn có đủ chỗ cho mọi người.

Ngôi biệt thự của Nikolaos là một tòa nhà trắng thanh thoát, trải dài trên viền vách núi, những khung cửa sổ uốn cong to rộng nhìn ra vịnh, gần sát biển. Emily ước gì hai người họ ở đây đến tận buổi chiều, để cô có thể ngồi bên những vòm cửa sổ đó và ngắm nhìn hoàng hôn tuyệt đẹp mà bãi biển này vốn nổi tiếng nhờ đó.

Bên trong ngôi biệt thự hơi lạnh, hoàn toàn trái ngược với ánh nắng ấm áp, rực rỡ đang chiếu vào. Cô cảm thấy vui vì điều đó. Bất cứ lúc nào bên cạnh Nikolaos đều khiến cô cảm thấy bồi hồi, xao xuyến.

Nikolaos dẫn cô vào căn phòng rộng ở dãy sau ngôi biệt thự, nơi có thể nhìn ngắm khung cảnh lộng lẫy của vịnh Coral. Tuy vậy, cô nhận ra một người phụ nữ dáng người đầy đặn, đang mỉm cười bên cửa sổ.

“Dì Anna, đây là Emily Peterson, con riêng của vợ Dimitri” Nikolaos nói một cách kính trọng với người phụ nữ ấy. “Emily, đây là dì Anna.”

“Kalimera (Chào dì)” Emily hơi rụt rè chào. “Pos iste (Dì khỏe không ạ)?”

“Kala, efkharisto, ke sis (Vẫn khỏe, cảm ơn cháu, cháu khỏe chứ)?”

“Vâng, cháu cũng bình thường” Emily tiếp tục trả lời bằng tiếng Hy Lạp.

“Chúng tôi đều rất buồn khi nghe về sự ra đi của Dimitri, ông ấy vốn được mọi người yêu mến. Con hẳn rất nhớ ông ấy. Nhưng thật là tuyệt khi con đến Cyprus này, quê hương của ông ấy.”

“Efkharisto (Cảm ơn)...” Emily tiếp lời, nhưng Nikolaos vội ngắt lời cô.

“Emily, không cần phải cố gắng nói tiếng Hy Lạp làm gì. Dì tôi rất giỏi tiếng Anh đấy.”

“Emily không phải đang cố,” dì Anna nói ngay lập tức. “Cô bé nói tiếng Hy Lạp tốt lắm. Và dì nghĩ rằng cô ấy còn có thể dạy con vài bài học về phép lịch sự đó, Nikolaos.”

“Emily đã dạy con vài thứ rồi, thưa dì,” Anh nói, giọng dịu đi. “Mắt cá chân dì đã đỡ hơn chưa dì Anna?”

Dì Anna vén chiếc váy màu sáng của bà để lộ ra mắt cá chân lành lặn một cách đầy bất ngờ. “Vết sưng đã hoàn toàn biến mất rồi,” bà nói, lộ rõ vẻ hài lòng. “Ta có thể đi dạo xuống bãi biển và trở về sáng nay.”

Emily chớp mắt ngạc nhiên, bởi vì cô nhìn xuống đoạn đường mòn dẫn xuống bãi biển qua lớp kính cửa sổ. Đoạn đường ấy rất dốc, và thậm chí một người có đôi chân hoàn toàn mạnh khỏe cũng phải khó khăn để xuống được đến đó.

“Sao mắt cá chân của dì bị đau vậy ạ?” Cô hỏi dì Anna.

Nikolaos trả lời thay. “Dì tôi quyết định học lướt sóng.”

Lần này, đôi mắt Emily gần như rơi ra ngoài, nhưng dĩ nhiên điều đó không xảy ra, để tưởng tượng người phụ nữ trung niên đẫy đà này trên ván lướt sóng.

“Những bài học lướt sóng đầu tiên thật sự có ích.” Dì Anna tỏ vẻ bực mình. “Tai nạn thật ra không phải do lỗi của ta. Một lớp sóng từ phía mũi một con tàu khác hất mạnh về phía ta, và ta đã không kịp trông thấy nó đến khi mọi chuyện trở nên quá muộn. Nhưng lần tới, ta sẽ không mắc sai lầm ấy nữa đâu.” Bà tự tin nói.

“Dì sẽ vẫn tiếp tục học lướt sóng chứ?” Emily nói với một sự ngưỡng mộ.

“Dĩ nhiên rồi,” Bà tiếp tục. “Mọi người đôi lúc nên thử trải nghiệm một điều gì đó mới. Nếu con không thử cái mới, con sẽ cảm thấy già nua và buồn chán cho mà xem.”

“Con chắc rằng chưa ai từng khiến dì buồn chán đâu,” Nikolaos nói, đôi chân mày anh nhướng cao.

“Và họ sẽ không bao giờ làm được điều đó,” dì nói đầy quả quyết. “Dì sẽ học lướt thuyền buồm vào năm sau. Dì ngồi bên cửa sổ này, ngắm nhìn mọi người lướt thuyền buồm ngoài vịnh, và trông có vẻ thú vị đấy. Con biết chơi lướt thuyền buồm không?” Bà hỏi Emily.

“Ơ... dạ không.” Emily thú thật. “Nhưng con luôn muốn thử một lần xem sao.”

“Chúng ta có thể học môn đó cùng nhau.” Dì Anna đề nghị.

“Con thật sự thích điều đó lắm. Con đã ở đây gần 3 tháng rồi, nhưng vẫn còn quá nhiều thứ mà con vẫn chưa làm hay nhìn thấy.”

“Nikolaos, con phải sắp xếp thêm nhiều dịp nghỉ ngơi cho chính con và Emily đấy. Con phải dành thời gian để dẫn cô bé đi chơi vòng quanh đảo nữa chứ.” Dì Anna nói như ra lệnh.

“Vâng, thưa dì.” Nikoalos nói với chút không hài lòng, như thể anh đã quen với việc nhận mệnh lệnh từ dì anh. Đoạn anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Con phải gọi vài cuộc điện thoại. Dì có phiền không nếu con để hai người ở lại nói chuyện trong vòng nửa tiếng nhé.”

“Dĩ nhiên là không phiền rồi. Ta có thêm dịp trò chuyện cùng cô bé Emily này.”

Nikolaos rời phòng, và dì Anna dành thêm 15 phút để tìm hiểu về Emily một cách khéo léo. Những câu hỏi của bà được đưa ra theo những cách mà Emily không cảm thấy khó chịu khi trả lời chúng. Cuối cùng, Emily cười toe.

“Ắt hẳn dì biết gần như mọi thứ về con rồi đó. Vì sao dì lại quan tâm đến con như vậy?”

“Bởi vì đây là lần đầu tiên Nikolaos dẫn một người phụ nữ về nhà. Dĩ nhiên là ngoại trừ con bé Sofia rồi.”

Emily khẽ nhún vai. “Có lẽ anh ấy muốn giữ bí mật cuộc sống riêng tư”.

“Nikolaos muốn giữ mọi thứ trong sự kín đáo riêng tư của nó,” bà khẽ thở dài. Đoạn, đôi mắt bà sáng bừng trở lại. “Nhưng con không hiểu ta đang nói gì sao? Ở Cyprus, nếu một người đàn ông dẫn một phụ nữ về nhà anh ta như vậy, điều đó vô cùng đặc biệt.”

“Ồ, không phải đâu dì ơi!” Emily nói ngay, trống ngực đập liên hồi. “Dì nhầm lẫn rồi. Chẳng có gì đặc biệt cả đâu. Anh ấy chỉ muốn đưa con đến đây vì nghĩ rằng con đã làm việc quá căng thẳng và cần thư giãn một chút.”

Dì Anna tỏ ra thất vọng. “Con chắc không? Chỉ một người phụ nữ thật đặc biệt mới được mời đến nhà nó, và dẫn về giới thiệu với ta, người thân ruột thịt nhất của nó, ngoài bố mẹ nó ra.”

Nhưng Emily không muốn tin rằng lời mời của Nikolaos dẫn cô đến đây có ý nghĩa gì khác ngoài lời mời thông thường. “Không có điều gì đặc biệt đâu, thưa dì.” Cô lặp lại quả quyết. Đoạn, như muốn chuyển chủ đề quanh chóng, cô nói tiếp. “Thế mối quan hệ giữa dì và anh Nikolaos cụ thể là như thế nào ạ?”

“Mẹ nó là chị ruột của ta.” Dì Anna đáp.

“Là chị của dì sao?” Emily ngỡ ngàng. “Nhưng con nghĩ... ý con là không ai nói như vậy cả, nhưng con cho rằng...”

“Cho rằng sao?” Dì hỏi lại.

“Ơ... con cho rằng mẹ anh ấy đã mất”, cô lúng túng nói.

Giọng dì Anna đột nhiên trở nên đau buồn. “Nikolaos đối xử với mẹ nó cứ như thể bà ấy đã qua đời vậy. Đó là một câu chuyện buồn, rất buồn. Và dĩ nhiên đó cũng là một vụ bê bối lớn trong gia đình ta.”

“Con có biết về việc Dimitri hủy bỏ hôn ước với mẹ của anh Nikolaos. Và cả việc bà ấy đã lấy anh trai Dimitri thay vào đó, nhưng nó đã không thành.”

“Đúng vậy.” Dì Anna đồng ý. “Nhưng vài năm sau đó, mẹ của Nikolaos thật sự rung động một lần nữa. Lần này là với một người Mỹ, đến đây vào kỳ nghỉ. Đó là một trong những mối tình “sét đánh”. Và khi ông ta trở về Mỹ, thì Eléni - mẹ Nikolaos - cũng đi cùng ông ta.”

“Bà ấy bỏ đi à?” Đôi mắt Emily mở to vì cô biết rõ vai trò quan trọng tuyệt đối của gia đình Konstantin ở Cyprus này. “Bà ấy đã bỏ chồng và con trai mình?”

Dì Anna gật đầu một cách buồn bã. “Nikolaos khi ấy mới lên mười hai tuổi, không còn nhỏ nữa nhưng vẫn chưa đủ trưởng thành. Đó là một giai đoạn cực kỳ khó khăn, khi mà nó trải qua những chuyện ấy dồn dập. Nó không bao giờ tha thứ cho mẹ nó, cắt đứt mọi liên lạc với bà ấy. Nó xé bỏ những lá thư bà ấy gửi, không nói nửa lời trên điện thoại khi bà ấy gọi. Thậm chí, hôm nay, nó còn không nhắc gì đến tên bà ấy. Và cha nó thì...” Dì Anna thở dài thườn thượt. “Cha nó hoàn toàn thay đổi từ khi Eléni bỏ đi. Đó là một lý do khác mà vì sao Nikolaos lại căm ghét mẹ nó như vậy.”

“Và cũng là lý do tại sao anh ta lại rất cay nghiệt về tình yêu,” Emily gần như tự nói với chính mình. “Anh ấy đã thấy được rằng, khi tình yêu nằm ngoài tầm kiểm soát, thì sẽ mang lại kết cục đau đớn như thế nào.”

“Nhưng sống mà không có tình yêu thì cũng đau khổ chứ.” Dì Anna lắc đầu.

“Nhưng... anh ấy thích Sofia mà, phải không dì?” Emily hỏi, giọng ngập ngừng.

Dì Anna khịt khịt mũi. “Sofia! Cô ta không xứng đáng với Nikolaos. Con bé ấy đến với Nikolaos vì những toan tính riêng, vì sự giàu có, địa vị, công danh của Nikolaos. Ta đã nói với Nikolaos không biết bao nhiêu lần rồi, rằng nó sẽ hối tiếc cả cuộc đời này nếu nó cưới con bé ấy làm vợ.”

Emily nuốt nước bọt đầy khó khăn. “Và... và liệu anh ấy có lấy cô ta không hở dì?” Hỏi xong câu đó thật sự là một việc hết sức khó khăn cho Emily.

“Ta không biết,” dì Anna tỏ vẻ u sầu. “Từ khi còn là những đứa trẻ, chúng được gửi gắm niềm tin rằng một ngày nào đó, chúng sẽ cưới nhau, điều đó thật dễ hiểu đối với gia đình này. Nhưng nó sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu cưới được ai đó, như con chẳng hạn,” dì tiếp tục, đôi mắt tinh anh sáng hẳn lên. “Ta nghĩ rằng ta sẽ nói với nó trước khi nó đi.”

“Không... đừng thưa dì.” Trong thoáng chốc, Emily trở nên hoảng loạn. “Con không... ý con là... con không muốn...”

“Dĩ nhiên là con muốn.” Dì Anna ngắt lời cô. “Ta có thể cảm nhận được điều đó qua cách mà con nhìn Nikolaos. Nhưng, đừng lo,” bà từ tốn nói tiếp. “Ta sẽ không nói nó đâu, nếu con thật sự không muốn. Dù sao thì, có lẽ nó cần phải tự tìm kiếm điều gì đó cho nó chứ.”

“Con cần phải tìm kiếm gì vậy thưa dì?” Nikolaos hỏi, khi anh vừa bước vào phòng.

Emily trở nên tái mặt, và đưa ánh nhìn cầu cứu về phía dì Anna.

“Không có gì quan trọng đâu cháu.” Dì Anna nói. Đoạn bà nhắc lại. “À, phải. Nó rất quan trọng.” Bà tự sửa lời mình. “Nhưng chính con sẽ phải tự khám phá ra điều đó quan trọng như thế nào.”

“Dì tôi luôn thích đánh đố.” Nikolaos quay sang Emily, giọng lạnh lùng. “Cô có chút ý kiến nhỏ xíu nào về điều dì ấy đang nói không?”

“Không, tôi không biết.” Cô nói dối, với hy vọng rằng vẻ bối rối đã biến mất khỏi gương mặt cô.

Nikolaos nhìn cô đầy tò mò, nhưng theo như cô hy vọng, anh không nghi vấn thêm gì về cô nữa.

Họ ở chơi tại biệt thự thêm một lúc, Nikolaos và dì của anh nói chuyện rất thoải mái, còn Emily ít khi tham gia vào cuộc trò chuyện giữa họ. Và khi họ rời khỏi đó, cô vẫn còn chút hoảng hốt, và nhịp thở vẫn chưa trở lại bình thường.

Cô vẫn đang bối rối. Nếu dì Anna có thể đoán ngay tình cảm của cô dễ dàng như vậy, thì liệu bao lâu nữa Nikolaos sẽ phát hiện ra? Vả lại cô hoàn toàn không giỏi trong việc dấu bí mật trước anh. Chỉ cần cô buột miệng, thì sẽ như thế nào đây? Cô chợt rùng mình. Cô chợt tưởng tượng phản ứng của Nikolaos khi ấy sẽ ra sao. Hoặc giả, thậm chí tệ hơn nữa, anh ta cười to, và nghĩ rằng mọi chuyện chỉ là một trò đùa.

Nhưng Emily đã nhận biết rằng không chút gì là buồn cười trong tình yêu dành cho Nikolaos Konstantin cả.

Cô đã đến hòn đảo của nữ thần Aphrodite, hòn đảo của tình yêu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng phép nhiệm màu của nữ thần có thể chạm vào cô. Nhưng bây giờ, điều đó đang khiến cho cô hết sức bất ngờ, phấn khích một cách ngớ ngẩn, và lo lắng cực độ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.