Những lời Thâm Uyên nói khiến thanh niên mặc hắc y này sửng sốt, ngây người, cười gượng, không nói gì nữa. Hư ảnh kia chậm rãi hạ xuống trước mặt Thâm Uyên, mừng rỡ nói:
-Nhị ca!
-Lão cửu, đã lâu không gặp. Mấy năm nay, nhị ca đang bế quan, khi nào có thời gian ta sẽ tìm cho ngươi một thân thể thích hợp.
Thâm Uyên nói, lại quay sang nhìn Lôi Cương, vẻ mặt trầm tư.
Lôi Cương giật mình, biến sắc. Nhìn vào vẻ mặt của Thâm Uyên thì xem ra hắn gần như chắc chắn rằng lão có ý đồ với bộ cốt hài trong cơ thể hắn. Hắn lúc này chẳng khác nào một quân cờ trong tay bọn họ. Một khi đoạt được truyền thừa xong, coi như số phận của Lôi Cương đã được xác định. Hắn không cam lòng. Bọn họ quá mạnh, nhưng Lôi Cương cũng không hề kính nể bọn họ. Hắn tự tin, nếu như hắn trải qua nhiều năm tháng nữa, nhất định còn có thể mạnh hơn bọn họ!!
-Đa tạ nhị ca!
Hư Diễn mừng rỡ nói.
-Đây là ta bồi thường cho chuyện khi xưa ngươi đỡ cho ta một đòn. Được rồi, tiểu tử, mau lại đây! Trước mắt cứ tìm nơi cất giấu thân thể của Tiên Hoàng đi đã!
Thâm Uyên lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương. Giọng nói của lão mạnh mẽ, áp lực và đầy vẻ ra lệnh.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, khẽ run rẩy nhìn Minh Lôi. Hắn lại phát hiện gương mặt nghiêm trọng của y đã hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ton/3274607/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.