Lôi Cương kinh hãi, trừ Vân lão cùng Hư Long đó ra, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người biết việc của sư tôn Hạo Huyền, Lôi Cương nhìn chằm chằm vào Tượng, như thể muốn nhìn thấu nội tâm hắn biết những gì vậy. Kiềm lại sự vui mừng trong lòng, Lôi Cương giọng khẽ run rẩy nói:
- Tiền bối… Người… quen… quen biết sư tôn Hạo Huyền của ta sao?
- Không cần gọi ta là tiền bối, ngươi gọi Tượng là được, ngươi là truyền nhân của Hạo Huyền đại tôn, thân phận cao quý.
- Tượng, người có thể nói cho ta biết về sư tôn của ta không?
- Ngươi không biết sao?
Hai mắt đỏ tươi nhìn chăm chú Lôi Cương, nghi hoặc hỏi.
Lôi Cương mơ hồ lắc đầu, hắn từng thử hỏi qua Vân lão thân phận của sư tôn Hạo Huyền, nhưng Vân lão luôn chọn sự im lặng, nói là, sau khi thực lực hắn đạt đến một trình độ nhất định mới nói cho hắn biết.
- Nếu đã vậy, thì Hạo Huyền đại tôn tự có dụng ý của người, ta cũng không dám nói nhiều. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi là đệ tử đại tôn, thân phận cao quý, là được.
Tượng suy xét một lát, chầm chậm đáp.
- Đệ tử đại tôn? Lẽ nào, sư tôn và Lôi Long đại tôn mà Vân lão từng nói, là nhân vật cùng một đẳng cấp?
Lôi Cương suy ngẫm, sau đó liền hỏi:
- Tượng, có thể nói cho ta biết, đại tôn tượng trưng cho cái gì không?
- Đại tôn? Tượng trưng cho lực lượng chí cao vô thượng, là thực lực đủ để hủy thiên diệt địa, Thất giới ư? Nếu Hạo Huyền đại tôn ở đây, sợ rằng còn chịu không nổi một kiếm của người. Một trọng kiếm nặng đến ngàn vạn chính là tượng trưng của Hạo Huyền đại tôn, dựa vào Khai Thiên đã lĩnh ngộ, chấn động Hồng Hoang Thái Cổ.
Tượng trầm giọng đáp, trong thanh âm ẩn chứa vẻ gì đó khó hiểu, phảng phất như đang khuyên bảo đệ tử của chính mình vậy. Đôi mắt đỏ tươi của Tượng dán chặt vào u giới của Lôi Cương, như xuyên qua u giới, nhìn thấy hư kiếm bên trong u giới.
- Nặng đến ngàn vạn?
Trong lòng Lôi Cương cuộn lên sóng to gió lớn, đúng như mình từng suy đoán, lực lượng của sư tôn cũng đã đạt đến một đẳng cấp khủng khiếp! Đến hư kiếm trăm vạn hắn còn không chịu đựng nổi, huống hồ trọng kiếm ngàn vạn? Hơn nữa, nâng cao lực lượng lại cực kỳ khó khăn, nặng thêm một cân cũng không đơn giản như vậy, giống như là, cho dù hắn có thể cầm được hư kiếm lên, nhưng nếu nặng thêm một cân, thì cần lực lượng mạnh mẽ hơn nữa mới có thể chịu đựng được, nếu không, bốn lạng đòi bạt ngàn cân, hắn thậm chí còn không cầm lên nổi.
Kiếm của sư tôn nặng đến ngàn vạn cân? Lôi Cương không thể tượng tượng được phải cần lực lượng mạnh tớicỡ nào mới cầm lên nổi.
Vạn đứng một bên, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Lôi Cương và Tượng, nghe hai người nói nhất thời không cách nào hiểu nổi rốt cuộc đang nói cái gì, có điều với cơ trí của hắn cũng đã đoán ra được chút gì đó, bắt đầu đứng trầm mặc một bên.
Ánh mắt Tượng rơi trên người Lôi Cương, nói:
- Thực lực ngươi lúc này tuy đã đủ để đạp bằng Vô Thượng giới, nhưng ngươi buộc phải đề cao thực lực của mình thêm mấy bậc nữa, mới có tư cách sống sót tại Hồng Hoang Thái Cổ, nhớ kỹ, chỉ là sống sót mà thôi.
Tượng nói xong, trầm ngâm một lúc lại nói:
- Tu luyện cho tốt, mong ngươi sớm ngày có thể đạt đến trình độ tiến vào giới đó.
Nói xong, Tượng liền biến mất khỏi nơi đó.
Vạn hít sâu một hơi, bừng tỉnh lại, nhìn Lôi Cương một cái, ánh mắt phức tạp nói:
- Đi tìm Chỉ San đi, con bé đợi ngươi rất lâu rồi.
Lôi Cương nhìn vào khoảng không, hồi lâu sau mới đáp:
- Bá phụ, tại hạ xin cáo từ.
Nói xong liền nhảy ra biến mất tăm trên không trung.
- Thế giới cao cấp hơn đó tên là Hồng Hoang Thái Cổ sao?
Chỉ San chậm rãi đi trên đường lớn của Vạn Tượng Các, trên gương mặt xinh đẹp ẩn hiện nụ cười và sự hài lòng, phía trước đột nhiên hiện ra một thân ảnh, Chỉ San khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, tươi cười nói:
- Trở về rồi.
- Để nàng đợi lâu rồi, Chỉ San.
Lôi Cương xuất hiện trước mặt Chỉ San, ôm Chỉ San vào lòng, nhẹ giọng nói. Ôm chặt Chỉ San trong lòng, Lôi Cương chợt nhớ đến Tử Vận, Tử Vận một mình giữa hồ Thiên Hàn, lòng hắn nhói đau, thân thể khẽ run lên. Chỉ San ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
- Lôi Cương, sao rồi?
- Chỉ San, ta muốn dẫn nàng đi gặp một người trước khi đến gặp bá phụ cầu hôn, được không?
Lôi Cương chầm chậm đáp, ánh mắt nhìn lên bầu trời, lộ ra thần sắc phức tạp.
- Một ngươi? Là ai?
Chỉ San nghi ngờ nói, nhưng khi nhìn thấy sự cô quạnh trên mặt và vẻ đau lòng của Lôi Cương, Chỉ San không đành lòng, vội vàng gật đầu đáp:
- Dạ, Lôi Cương, chúng ta đi!
Trung Xu giới.
Lôi Cương và Chỉ San xuất hiện ở cổng Kiếm Cương, nhìn cổng Kiếm Cương hắn khẽ thở dài, liền dẫn Chỉ San đến hồ Thiên Hàn. Đứng ở cửa hạp cốc của hồ Thiên Hàn, lòng hắn đau như cắt, hít sâu một hơi, đi vào trong hạp cốc, gương mặt cô độc của Lôi Cương đột nhiên cứng ngắc, thân thể như một cơn gió tiến vào trong hạp cốc.
Chỉ San dường như đoán được điều gì, nhanh chóng tiến vào trong hạp cốc, khi nhìn thấy Lôi Cươngđang đứng đờ đẫn trước một ngôi mộ, Chỉ San run lên trong lòng, mắt dán chặt lên bia mộ: "Ái thê Tử Vận chi mộ." Sáu chữ này như thiên lôi đánh vào Chỉ San, thân thể nàng run rẩy kịch liệt, trên mặt hiện ra thần sắc không thể tin được, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ, nước mắt chảy xuống như mưa:
- Tử Vận tỷ tỷ… Tử Vận tỷ tỷ chết rồi sao?
Còn Lôi Cương thì như phát cuồng lên, hai tay điên cuồng đào mộ phần, đến đáy mộ, Lôi Cương như bị sét đánh, ngửa lên trời phẫn nộ quát:
- Tiểu hổ!
Thanh âm như sấm nổ rung trời vang vọng không ngừng trong Trung Xu giới, người tu luyện ở Trung Xu giới trong lòng hốt hoảng.
Chỉ San thấy Lôi Cương gầm lên giận dữ , giật mình tỉnh lại, mặt đầy nước mắt đứng dậy, nhìn vào mộ phần trống rỗng, nhất thời ngẩn ra.
Tiếng quát giẫn dữ của Lôi Cương vọng lên rất lâu trong hạp cố, vang mãi không dứt, thần thức Lôi Cương nhanh chóng khuếch tản, bao phủ cả Kiếm Châu, vẫn hoàn toàn không phát hiện ra tông tích của tiểu hổ, Lôi Cương u ám biến sắc ngồi xuống, nhìn ngôi mộ trống, lẩm bẩm nói:
- Làm sao có thể, làm sao có thể, Tử Vận đi đâu rồi? Tiểu hổ cũng không thấy đâu, lẽ nào… Tử Vận chưa chết?
Chợt, thân thể Lôi Cương biến mất khỏi đó, Chỉ San đau khổ nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện ra Lôi Cương đã đi đâu, nàng nhất thời hốt hoảng, nhưng không lâu sau, Lôi Cương lại hiện ra bên mộ, bên cạnh có thêm một người, chính là Vân lão. Nguồn: truyentop.net
- Vân lão, người nói xem, Tử Vận có thể vẫn chưa chết không? Người xem, thi thể của nàng mất rồi.
Lôi Cương vừa lo lắng lại vừa mong đợi, thần sắc vô cùng phức tạp hỏi.
- Thông thường thì cô ấy không thể còn sống được, dù sao uy lực của hư hỏa không phải là thứ cô ấy có thể chống đỡ nổi, huống hồ là hư hỏa đã đại thành, có điều…
Ánh mắt Vân lão quét đi xung quanh, tiến lên mấy bước, cẩn thận tra xét mặt đất, bốc lên một nắm bùn, hào quang nhàn nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, sau chốc lát, Vân lão đứng dậy. sắc mặt hơi nhợt nhạt, thấp giọng nói:
- Lôi Cương, cũng có thể, cô ấy thật sự còn sống.
- Thật sao?
Lôi Cương mừng rỡ vô cùng.
- Chỉ là nếu, có điều, lão phu cũng không thể khẳng định, việc này ngươi phải tự mình xác nhận.
Vân lão nói, trong lòng khẽ thở dài.
- Sao xác nhận được?
Lôi Cương vội vàng hỏi.
- Hồng Hoang Thánh Giới!
Vân lão trầm giọng đáp.
- Hồng Hoàng Thánh Giới? Tử Vận sao có thể đến được Hồng Hoang Thánh Giới?
Lôi Cương nhíu mày, không tn nổi nói.
- Kẻ đưa Tử Vận đi chính là cường giả của Hồng Hoang Thánh Giới, cho nên, ngươi chỉ có đến Hồng Hoang Thánh Giới, mới có thể biết được Tử Vân còn sống hay đã chết.
Vân lão sắc mặt ngưng trọng đáp, ánh mắt lóe sáng, Vân Lão đã sử dụng mật thư, đích thực đã nhìn thấy lão già đã đưa Tử Vận đi, nhưng Vân lão lại không quen biết, càng chưa từng gặp mặt. Vì thế lão nói như vậy chỉ là để Lôi Cương có thêm động lực nâng cao thực lực, sớm ngày đến được Hồng Hoang Thánh Giới, không biết tại sao trong lòng Vân lão trở cảm thấy bất an.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]