Phía tây Vô Thượng Giới, Lôi Cương vác hư kiếm trên hai vai đi bộ, mỗi bước đi của hắn đều ngập đến đầu gối, toàn thân vẫn nhễ nhại mồ hôi như trước, cơ thịt khắp người căng phồng lên, cứng rắn như sắt thép. Lúc này, hắn đã có thể chịu đựng được trọng lượng khủng khiếp của hư kiếm, đây là sự cường hóa đổi lại từ mười bình hỗn mộc kim nhũ cùng mười năm thời gian. Hít sau một hơi, Lôi Cương vứt hư kiếm vào trong u giới, toàn thân rã rời nằm xuống đất, hít thở không khí một cách tham lam, sau khi nuốt vào một giọt hỗn mộc kim nhũ, hắn mới chầm chậm đứng lên, tay không tấc sắt bắt đầu đánh quyền ngay tại chỗ.
Ầm… ầm…
Trong xương cốt hắn phát ra tiếng vang như tiếng sấm rền, cơ thịt toàn thân động liên tục, một quyền chầm chậm đánh ra, tiếng không khí nổ lại vang lên, một kình quyền như đạn pháo bắn vụt về phía trước. Một lúc lâu sau, xa xa truyền đến tiếng uỳnh oàng. Sau một hồi phát tiết lực lượng trong cơ thể, Lôi Cương hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng, trong lòng thầm nói:
- Tam trọng kình đã là cực hạn lúc này rồi, mà phân thân hệ Thổ chỉ mới dung hòa hài cốt liền có thể phát ra bát trọng kình, hài cốt lúc sinh thời rốt cuộc đã đạt đến trình độ kinh khủng thế nào? Nếu dung hòa toàn bộ, vậy thì… lực lượng của phân thân hệ Thổ ai có thể chống đỡ được?
Lôi Cương không dám tưởng tượng, lúc này, sức mạnh của bản thân ở Vô Thượng giới sợ là không ai sánh bằng, nhưng đứng trước hài cốt của phân thân hệ Thổ, thì còn chưa bằng đứa trẻ mới sinh.
- Tuy không biết bộ hài cốt đó có phải là chủng tộc mà tông sư Cổ Đạo đã nói hay không, có điều, có thể đạt đến trình độ như vậy, hiển nhiên là bất phàm, thực lực của hắn chắc chắn đã đạt đến trình độ thông thiên. Không biết ta có cơ hội đạt đến được trình độ này hay không?
Lôi Cương thầm nói, lập tức, hắn dâng lên động lực mới, lần nữa đem ra hư kiếm, vác lên vai. Hư kiếm vừa chạm vào vai Lôi Cương, một trọng lực khổng lồ khiến bắp thịt hắn vặn vẹo, cơ thịt trên mặt run lên một lát. Hít sâu một hơi, Lôi Cương lê bước đầy khó nhọc.
Bịch…
Một tiếng va chạm vang lên, Lôi Cương đạp ra một chân, rồi bắt đầu hít thở tiếp, thân thể phải chống đỡ trọng lực vượt quá sức chịu đựng của mình, khiến cơ thịt toàn thân hắn run lên bần bật. Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng không cam lòng, lần nữa bước thêm một bước.
Thân thể Lôi Cương hơi lắc lư, đầu gối ngập vào trong đất, cả người đã lần nữa tắm trong mồ hôi. Lôi Cương thở ra một hơi khí độc, vứt hư kiếm vào trong giới chỉ, thân thể chợt thả lỏng, ngã xuống mặt đất. Ngước nhìn bầu trời, Lôi Cương thầm nói:
- Rèn luyện gian khổ như vậy, nếu không có hồn thể mạnh mẽ thì đúng là không cách nào đạt đến được mức độ khủng bố như vậy, không biết… chủng tộc đó luyện chế thế nào, trăm vạn trọng kiếm mà mới chỉ là vũ khí sơ cấp, lẽ nào… trời sinh bọn họ đã sở hữu sức mạnh mạnh như vậy sao? Tại sao chủng tộc mạnh như vậy lại biến mất?
- Cứ luyện như vậy cần bao lâu?
Lôi Cương than thở, bất chợt, tai hắn khẽ động, cẩn thận lắng nghe.
- Sư tôn, các đại thể lực Vô Thượng Giới đều liên hợp lại nhưng lúc này lại không có tin tức gì của thanh niên vác kiếm, lẽ nào hắn sợ liên minh, đã trốn mất rồi?
Một tiếng nói khó lý giải từ xa vang lên.
- Trốn rồi? Làm sao có thể? Đạo Gia bị diệt, Đạo Hư, lão tổ Đạo Gia lại không có bất kỳ tin tức gì, đây nói lên điều gì? Đạo Hư rất có khả năng đã bị thanh niên vác kiếm giết rồi.
Trả lời sự khó lý giải đó là một thanh âm già nua.
Lôi Cương ngồi dậy, ánh mắt lóe sáng, các đại thế lực đạt liên hợp lại rồi? Một lúc lâu sau, Lôi Cương cười nhạt một tiếng, liên hợp lại càng tốt, đỡ mất công đi diệt từng tên. Có điều, giờ vẫn chưa phải lúc, thù, sớm muộn gì cũng phải báo, nhưng lực lượng của bản tôn vẫn cần phải nâng cao à. Lập tức, Lôi Cương ngồi bàn tọa trên đất, bắt đầu vận hành "Ngũ hành Thể Tu" hồi phục.
Sau chốc lát, Lôi Cương mở mắt ra, lần nữa lấy ra hư kiếm bắt đầu việc tu luyện biến thái.
Khi Lôi Cường từng bước đi đến được thành Đạo Hư, đã là một năm sau đó, Lúc này cơ thịt toàn thân Lôi Cương căng lên, như ẩn chứa sức mạnh hủy thiên. Thân cao sáu thước, làm Lôi Cương trông như hạc giữa bầy gà, toàn thân tỏa ra khí thâm hậu, khiến người khác không dám lại gần. Lôi Cương thu hồi hư kiếm, tiến vào trong thành Đạo Hư, lần này hắn dự định đến thành Vạn Tượng, tuy Tử Vận đã mất, nhưng hắn biết, mình không thể phụ tấm lòng của Chỉ San.
Đi vào thành Đạo Hư, Lôi Cương phát hiện, thành Đạo Hư hôm nay không còn sầm uất như trước nữa, phần lớn tất cả cửa hàng đã đóng cửa, suy xét một lúc, hắn liền phản ứng lại, cười khổ rồi ngồi lên truyền tống trận đến thành Vạn Tượng.
Đến thành Vạn Tượng, Lôi Cương trực tiếp đi đến cửa của tổng bộ Vạn Tượng Các, thấy tám tên thủ vệ, hắn khẽ nhíu mày.
- Vào đi.
Một tiếng nói tang thương vang lên bên tai Lôi Cương, tám thủ vệ cũng đồng thời nhìn hắn.
Lôi Cương chần chừ trong chốc lát, liền chầm chậm đi vào, tám thủ vệ cũng không ngăn cản, chỉ kinh ngạc đánh giá hắn.
Vào bên trong, Lôi Cương chợt ngẩn ra, nhìn thân ảnh đứng phía trước, trong mắt trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói:
- Chỉ San.
Tay phải Chỉ San bịt chặt miệng, trong mắt rưng rưng nước mắt, nghe thấy tiếng của Lôi Cương, Chỉ San chợt chấn động, thân thể hóa thành một đạo thân ảnh lao về phía Lôi Cương.
- Huynh đến rồi.
Ôm chặt lấy Lôi Cương, giọng Chỉ San khẽ run rẩy nói. Trong hơn trăm năm nay, Chỉ San sống rất khổ sở, mỗi ngày đều đang mong ngóng Lôi Cương đến, ngày lại ngày qua đi, cho đến hôm nay, đã là một trăm năm mươi năm rồi.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, một nam tử trung niên áo vải hiện ra, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lôi Cương, có điều, trong mắt lại chứa đựng sự tán thưởng cùng với… mừng rỡ.
Chỉ San vội vàng lau khô nước mắt, buông Lôi Cương ra, nhìn lại phía sau, thấy nam tử trung niên liền nói:
- Phụ thân.
- Phụ thân? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lôi Cương đánh giá nam tử trung niên này, trong lòng sửng sốt, người này lại là phụ thân của Chỉ San? Lôi Cương còn nhớ lần trước lúc đến đây, mình đã từng gặp phải người này liền rời khỏi, không ngờ lại là phụ thân của Chỉ San. Nhớ lại hôm đó, Lôi Cương vội vàng nói:
- Tại hạ Lôi Cương, ra mắt bá phụ.
- Tiểu tử, ngày đó không phải thấy ta liền chạy sao? Hôm nay không chạy nữa à?
Vạn giả giọng lạnh lùng nói. Hắn biết Lôi Cương tiêu diệt Thiên Gia, Đạo Gia xong, nào còn dám khiêu khích Lôi Cương nữa. Lúc này, chẳng qua là vấn đề thân phận, thân phận hắn không phải là các chủ Vạn Tượng Các nữa, mà là thân phận phụ thân của Chỉ San.
Lôi Cương khó xử cười đáp:
- Xin bá phụ thứ lỗi, hôm đó tại hạ có việc gấp.
Sắc mặt Vạn cứng đờ gật đầu, nhìn quanh một cái rồi nói:
- Tiểu tử, không tồi, không tồi, đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người.
Vạn nhìn Chỉ San đang muốn nói gì một cái, nói:
- Lẽ nào ta còn có thể bắt cóc hắn chắc?
Nói rồi, sắc mặt trở nên hơi có vẻ ngưng trọng.
Lôi Cương lưỡng lự một lát, dịu dáng nói:
- Chỉ San, lát nữa ta sẽ đi tìm muội.
Chỉ San gật đầu. Vạn vung tay phải lên, mang theo Lôi Cương biến mất khỏi chỗ đó, lưu lại Chỉ San đang cười nhẹ. Nàng đã nhìn ra sắc mặt của Vạn, phụ thân đã gần như đồng ý mình và Lôi Cương rồi, có điều, Chỉ San không hiểu nổi, phụ thân vì sao nhìn Lôi Cương lại tràn đầy vẻ khó tin? Hơn trăm năm nay, Chỉ San chưa từng bước ra khỏi Vạn Tượng Các, sợ rằng mình vừa rời đi thì lỡ mất Lôi Cương đến. Vì vậy mọi việc phát sinh trong hơn trăm năm trở lại đây, nàng hoàn toàn không biết gì hết.
Sâu trong Vạn Tượng Các, trong một tiểu viện.
Lôi Cương và Vạn hiện ra trong tiểu viện, không đợi Lôi Cương tra xét bốn phía xong, Vạn đã mở miệng nói:
- Tiểu Tử, tiêu diệt Thiên Gia, giết Đạo Hư, diệt Đạo Gia, ngươi thật không tồi. Ngươi có biết là, hành động này của ngươi đã đánh rắn động cỏ không? Hơn nữa còn bại lộ thân phận của ngươi, toàn bộ mấy đại thế lực ở Vô Thượng giới đều đã liên kết lại, giờ ngươi muốn diệt họ cũng có chút khó khăn rồi.
- Liên kết lại rồi sao? Vậy càng tốt, ta khỏi phải đi diệt từng tên một.
Lôi Cương không để tâm nói.
- Tiểu tử, không đơn giản như vậy đâu, tuy ngươi đã bắn chết Đạo Hư, nhưng bọn họ hội tụ ở Trận Tông, có trận pháp của Trận Long Thiên, dù thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa, đối diện với trận pháp nếu không có chuẩn bị thì cũng sẽ trở tay không kịp.
Sắc mặt Vạn nghiêm túc trầm giọng nói.
- Trận Long Thiên?
Ánh mắt Lôi Cương lóe lên, đồ đệ thứ bảy của sư tôn Trận Uy Cổ Quân? Là Trận Long Thiên đã ép cho Trận Vân Thiên cùng Trận Tông không dám ra ngoài sao?
- Trận pháp của Trận Long Thiên xuất thần nhập hóa, nghe đồn, nghiên cứu của hắn về trận pháp đã vượt qua Trận Uy Cổ Quân ngày trước, ngươi vẫn nên cẩn thận.
Vạn thấm thía nói, xem ra hắn rất kiêng kỵ trận pháp của Trận Long Thiên.
- Vượt qua sư tôn? Lẽ nào Trận Long Thiên đã tìm thấy hai truyền thừa khác?
Lôi Cương không khỏi nghĩ tới ba truyền thừa của Trận Uy Cổ Quân.
- Được rồi, tiểu tử, tuy mấy đại thế lực liên kết lại, nhưng ngươi ở Vạn Tượng Các của ta tu luyện, không ai biết.
Vạn chậm rãi nói, tiếp đó, nhìn lại sau lưng một cái, một hư ảnh từ từ hiện ra.
Lôi Cương thấy sắc mặt sửng sốt của hư ảnh, một nguy cơ to lớn dâng lên trong lòng, đáy lòng hắn run lên, tu vi của người này không ngờ lại vô phương nhìn thấu, tu vi của người này không ngờ đã đạt đến trình độ như vậy? Hai mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm hư ảnh. Hơn thế, Lôi Cương còn cảm nhận thấy sát khí nồng nặc từ trên thân người này, sát khí này chỉ có kẻ tay đã nhuộm máu vô số người mới có thể ngưng tụ thành.
- Những kẻ bị người này giết chết nhiều không đếm xuể!
Lôi Cương kết luận.
- Không tồi, truyền nhân cách thế của Hạo Huyền đại tôn!
Một câu nói của Hư Ảnh lại khiến Lôi Cương như sét đánh ngang tại, ngẩn ra tại đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]