Chương trước
Chương sau
Ở phía bắc cách trung tâm không gian Chân Hoả chừng một nghìn dặm.

So với Hoả Huyền tông, Dung Hoả tông thì liên minh Chân Hoả thuận buồm xuôi gió hơn, căn bản là không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì. Bọn họ dựa theo chỉ dẫn trên địa đồ của Hoả Đế, dọc đường không gặp mấy khó khăn, dù là có thì những thanh kiếm đen bay khắp trời của Thiết Kiếm Vương đều sẽ xử lý sạch sẽ.

Chấn Mang lơ lửng trên không, nhìn xa xa phía trước, nói: "Rất có thể ba hướng đông, tây, bắc mà Hoả Đế đánh dấu trong địa đồ là nơi có Chân Hoả Chi Nguyên. Chúng ta trước hết hãy đi về phía bắc đã. Nơi nào trong ba nơi ấy có khí tức khiến bản tông phải kiêng dè thì rất có thể sẽ có Chân Hoả Chi Nguyên."

Thiết Kiếm Vương gật đầu, nhìn phía trước nói: "Trước kia bản vương đi vào trung tâm của Đại Địa Chi Nguyên gặp rất nhiều trở ngại, không thể vượt qua. Chắc chắn Chân Hoả Chi Nguyên cũng sẽ có những trở ngại đáng gườm. Dù thế nào thì Chấn Mang, ngươi đừng quên lời hứa."

Chấn Mang nhíu mày, rồi cười, nói: "Thiết Kiếm, chúng ta đã quen biết nhiều năm rồi, ta đã khi nào không giữ lời chưa? Nhất định khi đạt được Đại Địa Chi Nguyên, ta sẽ cùng ngươi tới Tiên đạo giới cướp Hỗn Kim Chi Nguyên."

Thiết Kiếm Vương gật đầu, tay bắt sau lưng, chân đạp một thanh kiếm đen lớn, dẫn vô vàn thanh kiếm đen khác bay về phía bắc khiến người nhìn mà sởn cả gai ốc. Mười hai vị trưởng lão của liên minh Chân Hoả vẻ mặt ngượng nghịu, cung kính, không cả dám thở mạnh. Trước mặt cường giả, luôn luôn cung kính là trách nhiệm của bọn hắn.

Mười bốn người cùng bay về phía bắc. Cách bọn họ khoảng một nghìn dặm, Lôi Cương và Tiểu Giác cũng đang bay về phía bắc. So với bọn họ, Lôi Cương cùng Tiểu Giác cũng gặp phải một số phiền toái, có điều rất may là Lôi Cương có trợ thủ vô cùng mạnh.

Lúc này, Lôi Cương và Tiểu Giác đang lơ lửng trên không. Trước mặt hai người là một gã hán tử tráng kiện, khôi ngô cao khoảng một trượng đang giao đấu với Hoả giao. Gã hán tử này chính là Hoả Hoàng. Trong không gian Chân Hoả, sức mạnh của Hoả Hoàng tăng lên mấy lần. Linh khí thuộc tính hoả dào dạt trong không gian không ngừng ùa vào trong cơ thể Hoả Hoàng, chuyển hoá thành sức mạnh tấn công vô cùng lớn.

"Phụ thân, trận pháp hình nhân của người hơi lạ lùng nha." Tiểu Giác nhìn Hoả Hoàng đang tấn công Hoả giao liên tiếp, đột nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"A? Lạ chỗ nào?" Lôi Cương thản nhiên nhìn Tiểu Giác, nói.

"Ta không biết, so với hình nhân bình thường thì hình nhân này không giống lắm. Hình như hắn có sinh mệnh, nhưng lại không giống với con người, cũng không phải là linh thú như ta, dường như là…Dường như là sinh mệnh của trời đất vậy." Tiểu Giác vừa nói vừa nhìn về bầu trời, hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Từ khi nhìn thấy Hoả Hoàng, Tiểu Giác vẫn liên tục suy nghĩ, nhưng lại không thể nói rõ được nguyên nhân là gì.

"Sinh mệnh gì gọi là sinh mệnh của trời đất?" Lôi Cương quay sang, nghi hoặc hỏi.

Tiểu Giác nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lôi Cương, xấu hổ cười nói: "Có lẽ ta diễn đạt chưa được rõ ràng, cũng không biết nên nói như thế nào nữa. Nói tóm lại, hắn không giống với chúng ta." Sau đó, Tiểu Giác hình như nghĩ ra chuyện gì, nói: "Được. Người thử nghĩ xem, người đã bao giờ triệu hồi một lúc hai trận pháp giống nhau chưa? Người cứ thử bố trí một trận pháp giống y như thế mà xem, theo ta đoán thì hình nhân kia sẽ không có linh trí giống như Hoả Hoàng này đâu."

"A?" Lôi Cương nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tiểu Giác, ngẫm nghĩ, đúng thật là hắn chưa từng bố trí hai trận pháp Hoả Hoàng cùng một lúc. Thần thức Lôi Cương khẽ động, tiên thạch bay lượn, nháy mắt hắn đã bố trí ra một trận pháp Hoả Hoàng. Đợi đến lúc niệm chú xong, tiên thạch liền phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một bóng người cao tới hai trượng xuất hiện trên trận pháp. Người này không nhúc nhích, đứng lặng yên như tảng đá trên không. Lôi Cương nghi hoặc, đi tới trước mặt hình nhân này, phát hiện ngũ quan của hình nhân này rất giống với Hoả Hoàng, nhưng đôi mắt y ngây ngốc, vô hồn, không có vẻ tức giận, cũng không hề tạo ra cảm giác uy hiếp. Lôi Cương trầm mặc, chuyện này là sao? Vì sao đều là hình nhân triệu hồi từ cùng một trận pháp lại có khác biệt lớn như vậy?

"Hắc hắc, phụ thân, người thấy chưa?" Tiểu Giác nhìn chằm chằm hình nhân một lúc lâu, nói.

Lôi Cương gật đầu, thu hồi trận pháp. Hắn nhìn Hoả Hoàng, phát hiện y đang vác cái xác khổng lồ của con Hoả giao trên lưng đi tới. Nhìn dáng điệu của Hoả Hoàng y như một đứa bé đang cố tranh công, Lôi Cương trầm tư, Hoả Hoàng rốt cuộc có điểm gì đặc biệt? Vì sao không giống các hình nhân bình thường? Vì sao một hình nhân lại có linh trí cao như vậy?

"Dừng lại!" Lôi Cương khẽ niệm, Hoả Hoàng đang đi tới đột nhiên dừng lại tại chỗ. Lôi Cương bất ngờ nhận ra Hoả Hoàng cũng đang ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn liền hít một hơi thật sâu, Hoả Hoàng quả nhiên không giống các hình nhân bình thường khác, mà giống như con người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố. Chuyện này là sao?

Nhìn Hoả Hoàng đang khiêng Hoả giao, Lôi Cương bất chợt kinh ngạc, hình như hắn không hề ra lệnh cho Hoả Hoàng vác xác Hoả giao a? Chẳng lẽ y muốn cái gì đó từ cơ thể Hoả giao? Lôi Cương do dự một lúc, thầm niệm, ra lệnh: "Xác con Hoả giao này tuỳ ngươi xử lý."

Dường như hiểu được điều Lôi Cương nói, ánh mắt Hoả Hoàng loé lên ánh sáng đỏ rực. Con Hoả giao dài đến hơn mười trượng bị Hoả Hoàng ném xuống đất, y hạ xuống đứng trên xác Hoả giao, khép hờ đôi mắt. Lôi Cương cùng Tiểu Giác kinh ngạc nhận ra, một luồng linh khí thuộc tính hoả tinh khiết từ trong cơ thể Hoả giao tuôn ra, nhập vào trong người Hoả Hoàng. Xác con Hoả giao dài gần năm mươi trượng co lại, cuối cùng chỉ còn mười trượng. Hoả Hoàng dường như cũng không có ý định buông tha cho con Hoả giao, y xuất hiện trên đỉnh đầu nó, khẽ nhếch cái miệng rộng. Chỉ thấy ở vị trí phía dưới cái đầu của Hoả giao bảy thước, một viên thú đan màu đỏ to bằng nắm tay bay ra. Viên thú đan nhanh chóng biến thành một con Hoả giao, bay đi. Hoả Hoàng khẽ cười nhạt, há rộng miệng, bay về phía con Hoả giao nhanh như chớp, dường như có một luồng hấp lực khiến con Hoả giao do viên thú đan biến thành nhanh chóng bị Hoả Hoàng nuốt lấy. Mà xác con Hoả giao lúc trước bị một trận gió thổi qua, hoá thành vô số mảnh nhỏ tản mác trong không trung.

Hoả Hoàng nuốt xong dường như rất vui mừng, đôi mắt đỏ rực liên tục quét nhìn bốn phía xung quanh như thể đang tìm kiếm một con Hoả giao khác.

Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Hoả Hoàng vô cùng quái lạ. Không chỉ Hoả Hoàng, mà Mộc Hoàng, Thổ Hoàng cũng vậy, rốt cuộc Tam Hoàng là sinh vật như thế nào? Vì sao chúng lại có linh trí cao như vậy? Lôi Cương suy nghĩ một hồi lâu cũng không kết luận được điều gì, cuối cùng đành thở dài. Hắn không ngừng cười khổ, đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ sao? Tam Hoàng có thần trí là chuyện vô cùng tốt, hắn có được ba bảo tiêu mạnh như vậy quả là may mắn a. Lúc này, Lôi Cương khẽ niệm chú, ra lệnh cho Hoả Hoàng: "Ngươi đi về phía bắc, gặp tiên thú nào có thể giết được thì cứ giết."

Hoả Hoàng vốn đang quan sát bốn phía nghe thấy Lôi Cương nói thế, ánh mắt đỏ rực hấp háy, nháy mắt biến mất trong không trung.

Tiểu Giác đang quan sát Hoả Hoàng, ngạc nhiên nói: "Phụ thân, người để nó đi vào trong đó sao?"

"Ha ha, cứ để y mở đường cho chúng ta." Lôi Cương thản nhiên cười, rồi cùng Tiểu Giác chậm rãi bay về phía trước. Nhờ có Hoả Hoàng mở đường, hai người không gặp phải nhiều nguy hiểm. Tiên thú ở đây ẩn nấp tuy nhiều, thế nhưng Hoả Hoàng không rõ vì hiếu chiến hay vì muốn nuốt thú đan của tiên thú mà điên cuồng hạ gục bọn tiên thú. Hoả Hoàng vốn cao một trượng nhờ hấp thụ không ít thú đan mà thân thể dù vẫn nhỏ bé nhưng khí tức của y phát ra thì càng lúc càng đáng sợ.

Lôi Cương và Tiểu Giác cùng đi thẳng về phương bắc, dọc đường đi cả hai nhìn thấy không ít xác tiên thú rải rác trên sa mạc đỏ rực. Sự thực đã chứng minh, sức mạnh của Hoả Hoàng đã vượt quá dự đoán của Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương và Tiểu Giác bay nhanh như chớp về phía bắc, xác linh thú nằm trên sa mạc ngày càng nhiều. Lôi Cương chỉ biết than thầm Hoả Hoàng thực quá mạnh.

"Tiên thạch không còn nhiều, người mau bố trí trận pháp trong giới chỉ đi, rồi gọi ta ra. Nhanh lên một chút, ta muốn tìm bọn chúng." Lôi Cương đang bay nhanh đột nhiên có tiếng nói vang lên trong đầu. Lôi Cương giật mình, dừng lại trên không, vẻ mặt ngượng nghịu, giọng nói trẻ con vừa rồi là của Hoả Hoàng sao? Lôi Cương nhất thời chỉ nghĩ đến một chuyện, hình nhân do trận pháp của hắn gọi ra lại có thể truyền tin cho hắn sao?

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, thu hồi trận pháp. Thần thức của Lôi Cương trong giới chỉ nhanh chóng bố trí một trận pháp Hoả Hoàng. Thân thể của Hoả Hoàng từ từ hiện ra bên cạnh Lôi Cương, nhìn hắn chăm chú một lúc rồi biến mất.

"Ta đi trước tìm bọn chúng, các người mau đuổi theo nhé." Trong đầu Lôi Cương lại xuất hiện một câu nói khiến hắn ngây ra nhìn phía trước.

"Phụ thân, có chuyện gì vậy?" Tiểu Giác nghi hoặc nhìn Lôi Cương hỏi.

Lôi Cương lắc đầu, nói: "Không có gì, chúng ta mau đi tìm Hỗn Hoả châu thôi, nếu không để bọn họ đến trước thì phiền phức lắm."

Tiểu Giác gật đầu, liền cùng bay về phương bắc với Lôi Cương.

Dọc đường đi, Lôi Cương luôn suy nghĩ về chuyện của Hoả Hoàng. Hắn không biết bản thân nên vui mừng hay lo lắng nữa, hình nhân do trận pháp của hắn gọi ra có linh trí khiến hắn nhất thời không thể tiếp thu được. Vốn dĩ lúc trước hắn vẫn cho rằng hình nhân do trận pháp gọi ra không có thần trí, nhưng Hoà Hoàng đã xua tan cách nghĩ này của hắn. Đồng thời, chuyện này cũng khiến Lôi Cương hơi lo lắng, nếu như Tam Hoàng mạnh đến một mức nhất định rồi liệu có phản lại hắn hay không? Điều này khiến hắn không thể không suy nghĩ. Dù sao, Tam Hoàng này cũng vô cùng quái dị.

Tam Hoàng có khả năng phản bội lại chủ nhân hay không, không ai biết. Toàn bộ Hỗn Độn giới cũng không có người nào biết, bởi vì Lôi Cương là người đầu tiên có khả năng gọi ra hình nhân trận pháp có linh trí.

"Tiểu Giác, ngươi thử cảm nhận xem Hỗn Hoả châu còn cách đây xa lắm không?" Khi hai người đã liên tục bay được hơn mười canh giờ, Lôi Cương liền hỏi.

"Ta không biết. Ta chỉ cảm nhận được là ở hướng này, nhưng cụ thể là ở đâu thì ta không biết được." Tiểu Giác lắc đầu, nhìn về phía trước nói.

Cách chỗ Lôi Cương một nghìn dặm về bên phải, sáu người của Dung Hoả tông đang vất vả chống lại sự tấn công điên cuồng của các tiên thú. Cũng may Hoả Ly và Diễm Lễ đã lĩnh ngộ được hành hoả, có thể gia tăng sức mạnh tại không gian Chân Hoả này không ít, nhờ vậy bọn họ mới liều mình thoát hiểm thành công. Ở phía sau Lôi Cương mấy trăm dặm, bốn người Hoả Huyền đang cật lực chống đỡ từng đợt từng đợt tấn công, đặc biệt là Hoả Huyền đang ngập tràn hận thù ra sức chiến đấu.

Cách Lôi Cương một nghìn dặm về phía trước, mười bốn người Thiết Kiếm Vương đang khiếp sợ nhìn một dáng hình màu đỏ cao lớn trước mặt, đấy tất nhiên là một con Hoả giao có vừa tròn hai mươi cái đầu!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.