Chương trước
Chương sau
Lôi Cương cùng Tiểu Giác bay gần một canh giờ mới dừng lại. Thần thức Lôi Cương khuếch tán, phát hiện thần thức trong không gian Chân Hoả đã bị giới hạn, không thể phát ra. Lúc này, hắn liền liếc mắt về phía sau, nói: "Bọn họ chắc hẳn đã đi xa rồi, Tiểu Giác ngươi chắc chắn cảm nhận được vị trí của Hỗn Hoả châu không?"

"Được, ta có thể cảm nhận được vị trí của Hỗn Hoả châu, ở bên kia kìa." Tiểu Giác chỉ hướng bắc nói.

"Đi!" Lôi Cương thấp giọng nói, rồi hai người cùng bay về phía bắc.

Cách bọn Lôi Cương rất xa về phía nam, Hoả Huyền cùng ba vị trưởng lão Thái thượng lúc này đang chiến đấu với Hoả giao. Con Hoả giao này dài chừng năm mươi trượng, thân thể tròn trịa to lớn của nó rộng một trượng, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo, toàn thân nó phát ra ánh lửa nhàn nhạt, nhìn giống như một con hoả xà. Hoả giao này lơ lửng trên không, liên tục phun lửa vào đám Hoả Huyền. Ngọn lửa nó phun ra vô cùng nóng, làm tan chảy cả cát xung quanh đó.

"Cửu giai hạ phẩm Hoả giao của không gian Chân Hoả quả là khó chơi, không chỉ phòng ngự mạnh, mà khả năng khôi phục sức mạnh của nó cũng cực kỳ đáng nể a." Tiểu kiếm màu vàng trong tay Diễm Chinh liên tục đưa qua đưa lại xung quanh Hoả giao, y thấp giọng nói.

"Nơi này là không gian Chân Hoả, ẩn chứa linh khí thuộc tính hoả vô cùng mạnh mẽ, sợ rằng Hoả giao này mạnh ngang với tiên thú cửu giai trung phẩm bên ngoài. Tốc chiến tốc thắng thôi, không thể để các tiên thú khác ở quanh đây chú ý, gây thêm nhiều phiền phức nữa." Vẫn Phác trầm giọng nói. Hai tay hắn nhanh chóng tạo thành hai thủ quyết, một quầng ánh sáng màu vàng ngưng tụ trong tay, bắn nhanh về phía Hoả giao. Ánh sáng màu vàng này đang bắn nhanh bỗng hoá thành một thanh kiếm màu vàng tấn công trên đỉnh đầu Hoả giao.

"Ầm!!" Một âm thanh chấn động vang lên. Cái đầu khổng lồ của Hoả giao bất ngờ nổ tung, thân thể xây xát của nó nhanh chóng bay ngược ra sau. Nháy mắt một cái đầu mới mọc ra, đôi mắt Hoả giao đầy giận dữ, nó ngửa mặt lên trời rít lên. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tiếng rít the thé tạo thành từng đợt chấn động lan ra bốn phương tám hướng.

"Không hay rồi!! Hạ gục nó đi, nó đang gọi đồng bọn đến đấy!" Hoả Huyền gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng di chuyển. Nháy mắt hắn đã xuất hiện trên đầu Hoả giao, ánh mắt loé sáng, thanh đại đao Hoả Hồng trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, lan ra bốn phía, chém đứt đôi đầu Hoả giao. Viên thú đan đỏ rực to bằng cái đầu của Hoả giao xuất hiện trên không trung, viên thú đan này nhanh chóng biến thành một con giao long, bay nhanh về phía sau.

Vẫn Phác hừ lạnh một tiếng, tay áo bào vung lên phát ra một luồng chân khí mạnh mẽ, nhanh như chớp, nháy mắt bao vây lấy con giao long do viên thú đan biến thành rồi nghiền nát bấy. Từ mặt đất cách đó một trăm mét về phía trước đột nhiên một con hoả giao với hơn mười cái đầu lớn chui ra, phát ra khí tức còn đáng sợ hơn con giao long vừa bị chém giết.

"Chạy!" Vẫn Phác gầm nhẹ một tiếng, thân thể hoá thành một luồng sáng bay nhanh về phía nam. Bọn Hoả Huyền cũng bám theo sát gót.

Con hoả giao hơn mười đầu rít lên the thé, đuổi theo bọn Vẫn Phác. Thế nhưng đuổi được hơn một cây số nó liền dừng lại, tức giận nhìn chằm chằm bóng bọn Hoả Huyền dần biến mất, dường như con hoả giao không dám tiến lên phía trước. Từ đó có thể thấy được, tiên thú trong không gian Chân Hoả đều có lãnh thổ riêng nhất định, không dễ dàng xâm phạm lãnh thổ của các tiên thú khác, nếu không khó tránh khỏi một trận quyết đấu sống mái.

Bọn Hoả Huyền bay cả trăm dặm mới dừng lại, thấy hoả giao vẫn chưa đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu như chỉ có con hoả giao mười đầu đó, bốn người Hoả Huyền tất nhiên sẽ quyết hạ gục nó, nhưng bọn họ lo sợ rằng giết con hoả giao mười đầu sẽ gây ra rung động mạnh, khiến nhiều tiên thú đuổi theo hơn. Khi đó không biết bọn họ sẽ phải chiến đấu đến bao giờ, ai biết trong không gian Chân Hoả có bao nhiêu tiên thú? Sợ rằng dù bọn họ có không bị tiên thú giết chết thì cũng sẽ chết vì mệt.

Hoả Huyền nghe Chấn Mang nói Hoả Huyền tông bị tiêu diệt, sắc mặt đầy lo lắng, ánh mắt ẩn hiện sát khí, hung quang cùng hận thù. Lôi Ma lúc đó vốn đã giết chết hai mươi ba vị trưởng lão khiến Hoả Huyền tức giận đến nỗi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hoả Ngao. Lúc này, toàn bộ Hoả Huyền tông bị tiêu diệt khiến nỗ lực mấy năm nay của Hoả Huyền tan thành mây khói. Hoả Huyền ngưỡng mộ Hoả Đế, nên càng muốn có được trình độ như Hoả Đế. Những năm gần đây, Hoả Huyền đều cố gắng gia tăng thực lực của Hoả Huyền tông bằng mọi cách, vì cái gì? Là để nhất thống Dung Luyện giới. Giờ Hoả Huyền tông bị diệt, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của Hoả Huyền. Lúc này, hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất trong đầu, đem kẻ đã tiêu diệt Hoả Huyền tông kia ngũ mã phanh thây.

Vẫn Phác nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoả Huyền, chậm rãi nói: "Hoả Huyền, chuyện Hoả Huyền tông bị tiêu diệt chúng ta cũng rất phẫn nộ, cũng muốn báo thù nhưng người cũng hiểu rõ, nếu như không sống sót ra khỏi không gian Chân hoả, làm sao chúng ta có thể tìm ra ai là kẻ đã tiêu diệt Hoả Huyền tông được? Làm sao có thể báo thù? Chưa kể không gian Chân Hoả này nguy hiểm dồn dập, chỉ sai một bước toàn quân sẽ bị tiêu diệt a."

Hoả Huyền khẽ rên rỉ nhưng vẻ lo lắng trên mặt đã bớt đi vài phần, hắn nhìn xung qunah, đôi mắt sáng ẩn chứa sát khí, thấp giọng nói: "Không gian Chân Hoả này quá rộng lớn, muốn tìm lối ra chẳng khác nào mò kim đáy bể. Biện pháp duy nhất rời khỏi đây chính là tìm ra bọn họ, ta không tin tên tiểu nhân Chấn Mang này thực sự cùng bọn Dung Hoả tông đi tìm Chân Hoả Chi Nguyên. Chúng ta cứ đuổi theo hướng của bọn họ, tất sẽ tìm được người của Dung Hoả tông. Trên người bọn họ tất có địa đồ. Kẻ dám tiêu diệt Hoả Huyền tông, bản tông sẽ khiến hắn sống không bằng chết!!"

Vẫn Phác gật đầu, nói: "Vậy chúng ta tiếp tục đuổi theo thôi. Chuyện Hoả Huyền tông tạm thời gác lại, chỉ cần ra khỏi đây, lão phu tin tưởng bốn người chúng ta đủ sức báo thù." Đôi mắt mờ đục của Vẫn Phác loé lên lạnh như băng.

Bốn người liền bay về phương bắc.

Tại một nơi ở trung tâm không gian Chân Hoả nghiêng về phía đông một nghìn dặm, sáu người Hoả Ly đang chiến đấu với một đàn tiên thú vô danh to bằng ngón tay cái. Tuy phẩm cấp của những tiên thú này chỉ là thất giai, thế nhưng chúng cực kỳ đông đảo, chi chít phải đến vạn con, hình thành một đám mây màu đỏ rực, bao trùm lấy cả sáu vị cao thủ của Dung Hoả tông.

Những tiên thú này tuy chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng cả người chúng được bao bọc lớp vỏ kim loại sáng loáng, chỉ để lộ ra cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ sắc nhọn cùng đôi cánh màu đỏ. Sáu vị cao thủ Dung Hoả tông không ngừng duy trì lồng cương khí, tránh đỡ sự tấn công của bầy tiên thú.

Cả đàn tiên thú chia làm sáu nhóm, bao vây kín mít sáu người Dung Hoả tông, điên cuồng cắn xé lồng cương khí của bọn họ. Đòn tấn công của bọn chúng tuy mạnh, nhưng còn chưa kịp phát huy tác dụng thì những tiên thú này dường như đã cảm nhận được một mối nguy hiểm cùng lúc tản ra, sau đó lại cùng dâng lên, vô cùng khó tránh đỡ.

"Tập trung lại!!" Hoả Ly quát một tiếng, năm người Diễm Lễ nhanh chóng lại gần Hoả Ly. Hoả Ly phất hai tay, một cái lồng cương khí bao trùm lấy cả năm người, nhìn vô số cái miệng nhỏ nhắn vô cùng sắc nhọn, hắn nghiêm trọng, ngồi trên không, khép hờ mắt, toàn thân đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, hiện ra trên trời.

"Ngao!!" Một tiếng long ngâm vang lên, ánh mắt Hoả Ly phát sáng, một thần hồn to bằng cái đầu bay ra khỏi cơ thể Hoả Ly, hoà vào luồng ánh sáng màu đỏ, một con rồng mơ hồ hiện ra trong đó.

"Rống!" Một tiếng rống to cất lên. Trong luồng ánh sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện một cái đầu rồng thật lớn, cái đầu rồng này hé cái miệng khổng lồ nuốt trọn bầy tiên thú đông nhung nhúc.

"Ngao ngao ngao…" Con rồng màu đỏ không ngừng rống lên, Hoả Ly đang ngồi xếp bằng sắc mặt chợt nhợt nhạt. Một lúc nuốt nhiều tiên thú như vậy khiến Hoả Ly nhất thời không thể luyện hoá nổi. Lúc này, những con tiên thú này điên cuồng cắn xé con rồng màu đỏ. Chỉ thấy toàn thân con rồng phát ra lửa đỏ hừng hực, không ngừng gào rít trên không.

"Không gian ý niệm!!" Trong con rồng vang lên tiếng gầm nhẹ của Hoả Ly. Toàn bộ tiên thú đang điên cuồng cắn xé này dần biến mất.

Cả bọn Diễm Lễ lo lằng nhìn con rồng không nhúc nhích trên không trung, một trưởng lão thấp giọng nói: "Chuyện gì vừa xảy ra?"

"Đại trưởng…Đại sư huynh hắn đã vận dụng không gian ý niệm, toàn bộ đám tiên thú này đã bị tiêu diệt rồi. Chúng ta cứ chờ đợi thôi." Diễm Lễ nhìn con rồng thấp giọng nói. Ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng, phải chờ bao lâu? Hoả Ly đã phải vận dụng không gian ý niệm mới đánh chết được những tiên thú này. Diễm Lễ không chỉ sợ hãi sự đáng sợ của không gian Chân Hoả, mà còn thầm mắng sự đê tiện của Chấn Mang. Ba nơi được Hoả Đế lưu lại bằng ký tự trên địa đồ rất có thể có Chân Hoả Chi Nguyên. Nhưng hiện giờ tiên thú nơi đây quá nhiều khiến sáu người bọn hắn không thể chuyên tâm tìm kiếm

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.