Lúc này đương nhiên Kỳ Minh chưa bằng được Người khống thần như trong truyền thuyết có thể khống chế mấy vạn thanh tiên khí, thế nhưng lúc này y khống chế được chín mươi chín thanh cũng có thể chống lại được cả trăm kẻ thù rồi, còn người kia khống chế được mấy vạn thanh tiên kiếm thì là cường giả mạnh đến mức độ nào? Khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Kỳ Minh chính là con bài lớn nhất chưa lật ra của Chiến Phong, tại Phụng Thiên từ trước tới nay Kỳ Minh là một đệ tử chịu khó nhất trong các đệ tử, rất cố gắng. Y có thể làm đội trưởng của tiểu đội chủ bài không phải vì năng lực khống thần của y mà là dựa vào thực lực chân chính. Còn chuyện khống chế được tiên khí ngoài Chiến Phong ra thì không ai biết Kỳ Minh có tài năng trời cho này. Đây chính là lần đầu tiên Kỳ Minh vận dụng tài năng trời cho đó.
Tình thế vốn có, bị năng lực khống thần của Kỳ Minh xoay chuyển, nhưng lúc này thay đổi kỳ dị lại xuất hiện, Kỳ Minh phun ra máu, sắc mặt trắng bệch, trước ngực có nắm tay ẩn hiện, trông rất dữ tợn. Kỳ Minh chấn động mạnh, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể gần như nát bấy, Kỳ Minh cũng không thể chống đối, thân thể rơi xuống, còn những thanh kiếm vàng óng ánh đang phóng tới rất nhanh cũng chia làm hai, trong đó hơn một nửa đánh úp vị trí mà Kỳ Minh vừa đứng lúc trước, những thanh còn lại thì bay tới hướng Kỳ Minh.
Tất cả đều diễn ra nhanh chóng, bảy mươi thanh kiếm to vàng óng ánh đồng loạt tấn công vào vị trí chỗ Kỳ Minh đứng lúc trước, còn hình dáng vừa lộ ra trong nháy mắt bị ánh sáng vàng óng ánh bao phủ.
"Ầm!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sóng chấn động mạnh vô cùng từ bên trong ánh sáng vàng óng ánh tản ra mãnh liệt, khiến các đệ tử Cương đế, Đạo đế đều kinh hãi rút lui.
"Vù vù" Trong kết giới phát ra tiếng động, rung chuyển kịch liệt như muốn vỡ tan ra.
Diệc Lãnh, rồi cả Chiến Phong đồng loạt đứng lên, sắc mặt hai người âm trầm đáng sợ, nhìn chằm chằm vào trong kết giới, còn hai mắt của đại thống lĩnh Đồng Sư cũng nhìn kỹ bên trong kết giới, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Toàn thân Kỳ Minh đầy máu, ngực lồi ra, nằm trên một thanh kiếm to vàng óng ánh, còn lại chín thanh kiếm thì bảo vệ xung quanh thân thể Kỳ Minh, hình thành một vòng phòng ngự không thể công phá được. Người khống thần chân chính kinh khủng ở chỗ là không tự mình ra tay mà khống chế tiên khí, tự nhiên như cử động chân tay bình thường. Nguồn: truyentop.net
Khuôn mặt lạnh lùng của Chiến Phong co giật nhẹ. Lúc này Kỳ Minh bị thương nặng khiến gã cực kỳ đau lòng, nếu như không phải kiêng dè vì thân phận của mình thì e rằng đã tiến nhập bên trong kết giới từ lâu. Còn vẻ mặt Diệc Lãnh cũng âm trầm, gã nhìn ra được chính là Cương Ma làm Kỳ Minh bị thương nặng, Cương đế Hoàng giai bị Cương hoàng Hoàng giai Cương Ma làm cho bị thương nặng, Diệc Lãnh tuy tính cách lạnh lùng nhưng lại cực kỳ tán thưởng tính cách của Lôi Cương. Lúc này gần bảy mươi thanh kiếm to vàng óng ánh đồng loạt tấn công Lôi Cương, tương đương với bảy mươi mốt cường giả Cương đế đồng loạt tấn công hắn.
Mấy người Đồng Chiến, Đức Vũ đều lo lắng cho Lôi Cương, vẻ mặt những đệ tử còn lại thì khiếp sợ. Lúc trước bọn họ hơn mười người cùng đồng thời tấn công Kỳ Minh mà không thể tới gần, vậy mà Cương Ma làm được, lại còn khiến Kỳ Minh bị thương nặng. Cương Ma kia thực sự chỉ là Cương hoàng Hoàng giai sao? Mọi người đều kinh ngạc, sắc mặt của đám tán tu ở ngoài kết giới cũng cứng ngắc, mắt dại ra nhìn bên trong kết giới, nào là nhìn Kỳ Minh khống chế tiên khí đến chính y đột nhiên bị thương nặng, đều khiến cho đầu óc bọn họ không có cách nào hoạt động lại.
"Két…" Bỗng nhiên hơn mười tiếng động chói tai vang lên, những thanh kiếm vàng óng ánh đang tấn công Lôi Cương bắn ngược ra bốn phương tám hướng, đập vào kết giới, khiến kết giới do Khiên Vưu bố trí vỡ tan, còn kết giới do đại thống lĩnh Đồng Sư bố trí thì gợn sóng.
Khiến kẻ khác khiếp sợ chính là những thanh kiếm vàng óng ánh bay ngược ra đó có mấy thanh trúng người vài vị đệ tử, những thanh kiếm đến được người các đệ tử thì tự nhiên bị nổ tung, trừ mười thanh kiếm vàng óng ánh đang bảo vệ Kỳ Minh, những thanh kiếm còn lại tại kết giới hay trên người các đệ tử đều hóa thành nghìn vạn mảnh nhỏ rồi biến mất.
Trong lòng Đồng Chiến kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch. Lúc trước một thanh kiếm to vàng óng ánh gần như sắp xuyên thủng Đồng Chiến, cũng may gã phản ứng đúng lúc, nghiêng người tránh được thanh kiếm uy lực, nhưng chỉ như vậy cũng khiến vòng cương khí của Đồng Chiến tan vỡ trong nháy mắt. Đồng Chiến hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng nhìn bóng người đang dần dần hiện lên trên không trung.
Bỗng nhiên con ngươi của Đồng Chiến co rút, khuôn mặt dại ra, hai mắt nhìn một cách không tin nổi vào bóng người hiện lên trong không trung.
"Đây là…" Giọng nói của Đồng Chiến run rẩy, cả người run dữ dội, khiếp sợ nhìn người cốt giáp trong không trung. Lúc này, Lôi Cương đã gọi ra cốt giáp.
Không chỉ có Đồng Chiến, cả mười mấy vạn tán tu ở ngoài kết giới cũng trừng mắt ngẩn người nhìn người cốt giáp bên trong kết giới, cả vùng đất trống tự nhiên lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở nặng nhọc.
"Đây…" Đồng Sư đột nhiên đứng lên, khuôn mặt thản nhiên lúc này đã trở nên rung động, cả bốn vị thống lĩnh cũng đồng loạt đứng lên, khiếp sợ nhìn vào Lôi Cương bên trong kết giới.
Cả người Lôi Cương bọc cốt giáp, uy phong lẫm liệt lơ lửng trong không trung. Thu tay, Lôi Cương nhìn về phía thanh kiếm vàng óng ánh của Kỳ Minh, lúc thanh kiếm vàng óng ánh bị Lôi Cương đánh bay thì thương tích của Kỳ Minh càng nặng thêm, trên mỗi một thanh kiếm đều có thần thức của Kỳ Minh, mà hiện giờ lại bị Lôi Cương đánh nát, cũng đồng nghĩa với việc tấn công Kỳ Minh. Lúc này Kỳ Minh gần như không mở được mắt, những thanh kiếm vàng óng ánh xung quanh cũng trở nên lung lay như sắp đổ, lúc Kỳ Minh nhắm mắt lại thì toàn bộ thanh kiếm vàng óng ánh xung quanh rơi xuống hết.
Thân thể Lôi Cương nhoáng lên, đỡ lấy Kỳ Minh đang rơi xuống. Lúc này Kỳ Minh đã bị thương nặng, thật là khó ăn nói, trong lòng Lôi Cương cười khổ, gọi ra cốt giáp không phải là ý muốn của Lôi Cương, thế nhưng vì thanh kiếm to vàng óng ánh phi đến trong nháy mắt, ngoài trừ gọi ra cốt giáp, thì không có biện pháp nào chống trả được những thanh kiếm này. Chỉ có điều trong lòng Lôi Cương than thở, cốt giáp của hắn dường như biến thành quá mạnh rồi.
Lôi Cương ôm thân thể mềm nhũn của Kỳ Minh rơi xuống chậm rãi, cốt giáp cũng dần dần biến mất, lộ ra dáng dấp vốn có. Lôi Cương quay đầu nhìn về phía các đệ tử của tiểu đội chủ bài, còn bọn họ thì nhìn chằm chằm Lôi Cương với ánh mắt rực lửa, thấy Lôi Cương quay lại thì trong nháy mắt hành động, vây quanh Lôi Cương.
"Tiểu đội các ngươi nếu như không phục thì chỉ sợ thực lực cũng sẽ không còn như trước đây!" Nhìn cả tiểu đội chủ bài tràn đầy chiến ý và sát khí, Lôi Cương thản nhiên nói. Lập tức giao Kỳ Minh cho một gã đệ tử trong tiểu đội chủ bài, sắc mặt đám đệ tử của tiểu đội chủ bài cứng ngắc, trừng mắt nhìn Lôi Cương, toàn bộ liền ra khỏi kết giới.
Trong kết giới chỉ còn lại sáu mươi vị Cương đế, Đạo đế, hơn nữa trong đó không ít vị đã bị thương. Đám đệ tử Cương hoàng thì sợ run, đã từ lâu không còn chiến ý, hai mắt nhìn Lôi Cương kinh hãi.
Lúc này, trận chiến chưa kết thúc, vẫn còn mười sáu tiểu đội, nói cách khác, trong mười sáu tiểu đội này chọn ra mười tiểu đội.
Lôi Cương ngẩng đầu nhìn về phía Đồng Chiến đang thần người, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Tiếp đi! Không phải chúng ta đều muốn vào trong mười đội sao?" Đồng Chiến đang thần người thì giật mình, phản ứng lại, quay sang đệ tử bên cạnh tấn công.
Trận chiến lại tiếp tục, chỉ có điều trong lòng mỗi người đều e ngại tới gần tiểu đội mười chín, tuy rằng chỉ có bảy người dự thi, nhưng những tiểu đội còn lại cũng không dám tấn công, chỉ đau khổ chống đỡ, càng không nghĩ đến chuyện đánh gục được Lôi Cương. Tất cả mọi người đồng loạt tấn công Kỳ Minh mà không đánh bại được, vậy mà Lôi Cương lại làm Kỳ Minh bị thương nặng, khiến trong lòng mọi người kinh sợ, không hề có chiến ý đối với Lôi Cương.
Trong đoàn người, không ít người tu luyện lấy ra tinh thạch ghi lại hình dạng của Lôi Cương vào trong, bọn họ biết là sau trận chiến này, Lôi Cương nhất định sẽ danh chấn một phương tại Cửu U giới, rất có thể có cả đệ tử U phủ, Địa Linh Tông lẫn trong đám người.
Sau một canh giờ chiến đấu giằng co, sáu tiểu đội đã bị nốc-ao, cuộc tỷ thí giữa các tiểu đội lần này đã kết thúc.
Lập tức Khiên Vưu đứng lên, cao giọng nói: "Cuộc tỷ thí giữa các tiểu đội đã kết thúc, phía dưới các cá nhân trong mười tiểu đội sẽ tỷ thí. Không có quy định gì hết, mười đệ tử có thể trụ lại đến cuối cùng sẽ trở thành đại đội trưởng!"
Không chỉ có những tán tu đứng xem mà cả bốn mươi đệ tử Cương đế, Đạo đế trong kết giới đều khiếp sợ. Đại đội trưởng? Đây chính là bước vào tầng lớp giữa của Phụng Thiên. Lần này đệ tử mới ra nhập Phụng Thiên quá nhiều, chức vị đại đội trưởng căn bản là còn trống nhiều, e rằng lần này tỷ thí sẽ là sàng lọc đại đội trưởng, đánh một trận luôn không cần phải tham gia cuộc chiến để chọn đại đội trưởng.
Lúc này toàn bộ đệ tử Cương hoàng đã ra khỏi kết giới, chỉ còn lại bốn mươi đệ tử, trong đó không có người nào không phải là cường giả Cương đế, Đạo đế, còn Lôi Cương là ngoại lệ, thế nhưng không có một ai dám khiêu chiến với Lôi Cương.
"Bây giờ bắt đầu!" Khiên Vưu cao giọng nói, lập tức ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, trong lòng hận thù, sớm biết như vậy, một năm trước đã lấy chức vị đại đội trưởng để mê hoặc hắn rồi, chứ không để cho Diệc Lãnh thuận tiện mà có được người.
Lôi Cương buông thõng hai tay, đứng trong kết giới nhìn các đệ tử khác tấn công lẫn nhau mà không có ai tiến lên khiêu khích chính mình, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, chỉ có cường giả mới có tư cách được người khác kính nể.
Đại chiến lúc trước đã khiến các đệ tử Cương đế, Đạo đế bị thương, hơn nữa cương khí và chân khí cũng tiêu hao kha khá. Trải qua một trận đại chiến, số người trong kết giới càng ngày càng ít, mà cuối cùng chỉ còn lại mười người. Tỷ thí lần này cơ bản đã kết thúc, trong tiểu đội mười chín cuối cùng cũng có Đồng Chiến, Lý Mặc chưa ngã xuống, cũng chen chân được vào mười người đứng đầu.
Tỷ thí lần này sẽ khiến danh tiếng của Phụng Thiên tăng cao, e rằng chỉ trong mấy ngày, tình huống hôm nay sẽ truyền bá đi khắp Cửu U giới, đặc biệt là Kỳ Minh và Lôi Cương. Càng có nhiều người tán tu suy nghĩ muốn hay không muốn gia nhập Phụng Thiên. Tất cả đều khiến thế lực của Phụng Thiên nhanh chóng bành trướng.
"Tỷ thí của đệ tử mới giaa nhập kết thúc tại đây" Khiên Vưu cao giọng nói, rồi nhìn vào ba vị thống lĩnh, cùng đợi đại thống lĩnh Đồng Sư nói.
"Chờ một chút!" Một tiếng cao vút vang lên, khiến không ít tán tu chuẩn bị rời đi dừng bước, một lần nữa dời ánh mắt vào bên trong kết giới.
Là Đồng Chiến.
Hai tay Đồng Chiến nắm chặt, chiến ý đầy người nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, thấp giọng nói: "Cương Ma, mong ngươi có thể cùng ta đánh một trận."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]