Chương trước
Chương sau
Bắt kẻ trộm trước tiên phải bắt lấy tên cầm đầu, Lôi Cương ngây thơ cùng với mấy người Đức Vũ đang phát động công kích tiểu đội chủ bài thì liền hướng phía đội trưởng của tiểu đội chủ bài đánh tới. Đức Vũ xuất ra một thanh tiên khí màu đỏ thuộc tính hỏa, còn Đồng Chiến thì xuất ra một thanh tiên khí màu vàng phát ra ánh sáng sắc bén khiến không khí trở nên sắc bén.

Không chỉ có ba người Lôi Cương, những cường giả Cương đế còn lại cũng đồng loạt tấn công đội trưởng của tiểu đội chủ bài.

Trong một lúc gần trăm vị cường giả Cương đế, Đạo đế vây quanh tấn công vị đội trưởng.

"Khà khà, tiểu đội chủ bài chắc sẽ thành lịch sử rồi, những tên tiểu tử này rốt cục cũng sẽ hiểu ra." Khiên Vưu lộ ra sắc mặt vui mừng, có chút hả hê nói. Mấy năm nay tại Phụng Thiên, bốn vị thống lĩnh đều có cạnh tranh ngầm, không chỉ về thực lực bản thân mà cả vể thực lực của thuộc hạ. Trong các tiểu đội của Phụng Thiên có tiểu đội chủ bài của Chiến Phong là rất mạnh, hôm nay sợ rằng tiểu đội chủ bài này không bị phế thì cũng bị thương nặng.

"Hừ, nếu thực sự như vậy thì tiểu đội chủ bài này có tiếng mà không có miếng, các ngươi quá coi thường Kỳ Minh rồi." Chiến Phong vẫn nhìn vào trong kết giới rốt cục cũng mở miệng nói, giọng nói khàn khàn nhưng thấu tình đạt lý.

Thiết Quân, Khiên Vưu, Diệc Lãnh, cả ba vị thống lĩnh đều sửng sốt. Lúc này tình hình trận chiến trong kết giới có thể nói là đã rõ kết cục rồi, cho dù đội trưởng của tiểu đội chủ bài Kỳ Minh có là cực mạnh cũng không có khả năng chống lại sự tấn công điên cuồng của gần bảy mươi vị Cương đế, Đạo đế. Lẽ nào Kỳ Minh này thực sự là phi phàm? Ba người hiểu rõ Chiến Phong, tuy rằng Chiến Phong hiếu chiến thế nhưng cũng không phải người hay nói quá sự việc. Ngay lúc ba vị thống lĩnh ngây người thì trong kết giới, đòn tấn công của gần bảy mươi vị cường giả Cương đế đánh vào Kỳ Minh bỗng nhiên đều bay ngược ra.

Một làn khí thế mạnh mẽ từ cơ thể Kỳ Minh phát ra, xung quanh người Kỳ Minh bỗng hiện ra gần một trăm thanh kiếm to dài đến ba trượng màu vàng óng ánh. Những thanh kiếm này tạo thành một chiếc áo bao phủ lấy Kỳ Minh, trong chốc lát, ko thể nhìn thấy hình dáng của Kỳ Minh, những thanh kiếm to vàng óng ánh này giống như biến thành một trận pháp phòng ngự cực mạnh vậy.

"Đây là…" Lôi Cương giật mình, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, Đức Vũ và các đệ tử khác liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn đối phương với một vẻ kinh ngạc.

Đám tán tu đứng xem trừng mắt ngây người khi thấy đột nhiên xuất hiện gần một trăm thanh kiếm to màu vàng, lẽ nào đây là vòng phòng ngự của Kỳ Minh? Thế nhưng thấy thanh kiếm to vàng óng ánh kia không phải từ cương khí ngưng tụ thành, mà tỏa ra những mũi nhọn sắc bén, đúng là những thanh kiếm lớn.

"Chín mươi chín thanh tiên khí thượng phẩm lục giai sao?" Đồng Chiến liếc mắt nhìn thanh kiếm to màu vàng, khuôn mặt trắng bệch, không thể tin nổi.

Tiên khí thượng phẩm lục giai? Mọi người đều sợ hãi.

Đúng lúc này, thanh kiếm to vàng óng ánh đột nhiên phát ra tiếng vang khiến cho không gian rung chuyển, đất vàng từ dưới mặt đất bốc lên mù mịt.

"Đinh…" một tiếng âm vang thanh thúy, các đệ tử đang nghi ngờ bỗng nhiên biến sắc, đều xuất ra lớp cương khí bao phủ toàn thân, tiên khí trong tay chuẩn bị tấn công một đòn thật mạnh. Cả chín mươi chín thanh kiếm to vàng óng ánh đồng loạt chấn động, đột nhiên ánh sáng trở nên rực rỡ rồi chúng hóa thành chín mươi chín luồng ánh sáng vàng óng ánh bắn về phía gần bảy mươi đệ tử đang bao vây Kỳ Minh.

"Leng keng, đinh…" trong một thời gian ngắn, trong vòng kết giới vang lên tiếng kim loại va chạm liên tục không ngừng, những chấn động chói tai khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đập vào kết giới, khiến kết giới tạo ra những gợn sóng dữ dội.

"Làm sao có thể như vậy được?" Khiên Vưu hết sức kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong kết giới.

"Đây mới chính là thực lực đích thực của Kỳ Minh. Để cho y làm đội trưởng của một tiểu đội đúng là mai một hết tài năng." Diệc Lãnh mắt lóe lên, âm trầm nói, lập tức ánh mắt chuyển về hướng Lôi Cương trong kết giới, ánh mắt có chút vẻ chờ mong.

Lúc này, khuôn mặt Lôi Cương ngưng trọng, thậm chí có vẻ kinh hãi. Chín mươi chín thanh tiên khí vàng óng ánh như có linh tính tự tấn công những cường giả Cương đế đang vây quanh Kỳ Minh. Còn Kỳ Minh thì lạnh lùng lơ lửng trong không trung, hai mắt không có tiêu cự nhìn phía trước. Sau khi vung quyền đánh vào thanh kiếm to vàng óng ánh, Lôi Cương nhìn về phía Kỳ Minh ở trong không trung. Những cường giả Cương đế khác cũng đều chống lại được thanh kiếm vàng óng ánh, nhưng những thanh kiếm này cũng không đơn giản như vậy, mỗi một kiếm cùng với mỗi đòn đánh đều trí mạng, sắc bén vô cùng khiến các đệ tử Cương đế căn bản là không dám sơ ý.

"Đây là??" Lôi Cương biến sắc, ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỳ Minh trong không trung, nói một cách chính xác là nhìn chằm chằm vào hai mắt nhìn không mục tiêu của Kỳ Minh. Trong lòng nghĩ đến một người khiến Lôi Cương run rẩy, nghĩ cách chống lại. Đúng lúc này thanh kiếm lớn vàng óng ánh vừa bị Lôi Cương đánh cũng không bị gãy mà lại từ phía chân trời hướng đến chỗ Lôi Cương.

Lúc thanh kiếm vàng óng ánh gần tới trán Lôi Cương thì tay phải của Lôi Cương bỗng biến lớn lên cầm lấy thanh kiếm to vàng óng ánh khiến nó đang phi với tốc độ cực nhanh bỗng dừng lại.

"Vù…" thanh kiếm bị Lôi Cương nắm lấy phát ra tiếng vù vù, khuôn mặt Lôi Cương nhướng lên, thanh kiếm to vàng óng ánh bỗng nhiên biến thành hàng nghìn vạn mảnh nhỏ biến mất trong không trung. Lôi Cương cũng không tấn công Kỳ Minh mà đứng tại chỗ nhìn Kỳ Minh một cách ngưng trọng.

"Vù vù…" Lần thứ hai trong không trung vang lên tiếng vù vù, gần hai mươi thanh kiếm to điên cuồng phóng tới chỗ Lôi Cương, mỗi một thanh kiếm mang theo một ánh sáng vàng chói mắt, với đòn tấn công sắc bén, xuyên phá không gian, tạo thành tiếng liên tục không dứt. Cảm nhận được những thanh kiếm đồng loạt tấn công, sắc mặt Lôi Cương đờ đẫn, cũng không động đậy, từ cơ thể Lôi Cương phát ra hai vòng phòng ngự.

"Ầm…" Trong nháy mắt, gần hai mươi thanh kiếm đồng loạt đánh vào vòng phòng ngự của Lôi Cương. Một chấn động thật lớn một lần nữa vang vọng bốn phương tám hướng, khiến những cường giả Cương đế khác đồng loạt chấn động.

Lúc này Lôi Cương bị ánh sáng vàng óng ánh bao phủ.

Diệc Lãnh nhíu mày, trong mắt bắn ra những tia sáng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh sáng vàng óng ánh. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Các tán tu ở bên ngoài kết giới cùng với những đệ tử bị loại đều khiếp sợ nhìn các cường giả Cương đế chiến đấu với thanh kiếm vàng óng ánh. Những thanh kiếm này thể hiện một thưc lực kinh khủng như vậy sao? Kỳ Minh kia chẳng lẽ mạnh như vậy? Dần dần những người tu luyện đứng xem phát hiện ra một chỗ kỳ lạ là bất kể là ai công kích thì Kỳ Minh đang lơ lủng trong không trung cũng không hề nhúc nhích, chỉ cần ai đó lọt vào khu vực xung quanh thì lập tức bị hơn mười thanh kiếm vàng óng ánh tấn công. Dường như chỉ cần có người tạo ra uy hiếp cho Kỳ Minh thì những thanh kiếm còn lại liền dừng tấn công đối thủ chạy về bảo vệ Kỳ Minh.

Tình trạng này khiến đông đảo cường giả đứng xem kinh ngạc. Hơn nữa hình như Kỳ Minh không hề hề nao núng, không hề nhúc nhích cứ lơ lửng trong không gian không có chút phòng bị nào.

Những đệ tử còn lại của tiểu đội chủ bài thừa dịp mọi người đang kinh ngạc cùng với bị thanh kiếm vàng óng ánh cuốn lấy, lièn đánh lén phía sau, trong nháy mắt gần một trăm vị cường giả Cương đế, Đạo đế bị thương nặng đến phân nửa. Phục hồi tinh thần lại, các cường giả Cương đế, Đạo đế tưởng thoát khỏi thanh kiếm vàng óng ánh đang cuốn lấy mình, vì thanh kiếm như bị đánh nát bấy lại vẫn có thể tấn công, nếu chặt dứt thì nó lại hóa thành hai đoạn kiếm cùng tấn công.

Hiện tượng kỳ dị như vậy khiến những đệ tử Cương đế, Đạo đế này vừa sợ vừa giận, đều xuất ra lực tấn công cực mạnh, muốn đánh nát thanh kiếm to vàng óng ánh nhưng dường như khi luyện chế thanh kiếm này đã được cho thêm những vật cứng rắn, rất khó để họ đánh nát nó!

"Ầm!" một tiếng nổ như sấm vang lên trong kết giới, khiến không gian chấn động dữ dội, hai mươi thanh kiếm to vàng óng ánh đang bao phủ Lôi Cương đồng loạt bay ngược ra bốn phương tám hướng phát ra tiếng, toàn bộ vỡ tan tành trong không trung.

Hình dáng lạnh lùng của Lôi Cương hiện lên trong không trung, hai tay đã hóa thành to lớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Minh trong không trung.

"Tất cả các ngươi cuốn lấy đám đệ tử còn lại!" trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng khàn khàn. Đám đệ tử của tiểu đội chủ bài đều tấn công nhanh hơn, những thanh kiếm vàng óng ánh đang cuốn lấy các Cương đế khác bỗng toàn bộ hướng về phía Lôi Cương phi vọt tới. Tình huống như vậy khiến Đồng Chiến, Lý Mặc thần người, lo lắng cho Lôi Cương. Uy lực của thanh kiếm vàng óng ánh này bọn họ đã biết, mà lúc này gần tám mươi thanh kiếm to đồng loạt tấn công về phía Lôi Cương, cũng rất khó mà chống lại.

Diệc Lãnh đang ngồi xếp bằng đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt trở nên âm hàn hết sức, trừng mắt nhìn vào trong kết giới.

Còn Chiến Phong thì nhếch khóe miệng cười nhạt, Đồng Sư đang ngồi xếp bằng ở trên cùng, từ lâu hai mắt đục ngầu đã trở nên sâu sắc sáng ngời, nhìn chằm chằm vào bên trong kết giới, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.

Thấy gần tám mươi thanh kiếm to vàng óng ánh đồng loạt lao tới, rốt cuộc khuôn mặt Lôi Cương cũng rung động, sự phẫn nộ hiện ra trong mắt. Từ trong cơ thể phát ra tiếng thú rống, trong chốc lát khi toàn bộ những thanh kiếm to vàng óng ánh đánh tới Lôi Cương, bỗng nhiên thân thể Lôi Cương biến mất. Mất đi mục tiêu, thanh kiếm vàng óng ánh trong nháy mắt ngưng lại, không hề va chạm hỗn loạn lẫn nhau, còn Kỳ Minh đang nổi trong không trung không nhúc nhích thì sắc mặt hơi biến đổi, hai mắt không mục tiêu nhìn về bốn phía xung quanh, nếu người nào chú ý sẽ phát hiện, Kỳ Minh khẽ động đậy, còn thanh kiếm vàng óng ánh sẽ di động tùy theo.

"Người khống thần! Đúng là người khống thần!" Đồng Sư đang nhìn chằm chằm vào trong kết giới bỗng nhiên phát ra tiếng kinh ngạc, khiến Diệc Lãnh, Thiết Quân, Khiên Vưu đồng loạt chấn động mạnh, khuôn mặt đầy vẻ không tin nổi, người khống thần sao?

Trước đây rất lâu, tại thế giới ngũ hành có truyện kể rằng, có một vị cường giả một mình có thể khống chế được mấy nghìn, thậm chí mấy vạn thanh tiên khí tấn công người khác, có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thế nhưng không lâu sau, vị cường giả này đã biến mất, có người nói là bị người ta giết ngầm, có người nói là đã chết. Thế nhưng cho dù thế nào, vị cường giả này cũng là nhân vật nổi tiếng thiên cổ, cường giả trên thế giới ngũ hành gọi vị cường giả này là "Người khống thần", nghĩa là cường giả dùng thần thức để khống chế tiên khí.

Lúc này, Kỳ Minh có thể khống chế được chín mươi chín thanh tiên khí cũng tương tự như vị Người khống thần kia.

Cả ba vị thống lĩnh còn không biết có nghe lầm hay không thì thanh kiếm vàng óng ánh đang nổi bốn phương tám hướng trong không trung đột nhiên hướng phía Kỳ Minh nổ bắn tới. Sắc mặt Kỳ Minh cũng biến đổi lớn, thanh kiếm vàng óng ánh còn chưa đến bên người Kỳ Minh thì y phun ra một ngụm máu, trên ngực Kỳ Minh hiện ra một nắm tay rất lớn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.