Thời điểm Lục Can tiến vào, vừa lúc thấy Lục Quỳnh cầm điện thoại ngồi phát ngốc
"Làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Lục Quỳnh không được tốt, Lục Can vội tiến tới sờ trán đệ đệ.
"Em không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng." Lục Quỳnh ngẩng đầu nhìn Lục Can, dưới ánh đèn, trên gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay lại có đôi mắt to tròn, hàm chứa hơi nước, bộ dạng rõ ràng là bị khi dễ nhưng lại cố gắng không muốn để anh trai biết.
Tâm Lục Can tức khắc bị nhéo một cái, hắn đem Lục Quỳnh ôm vào trong lòng, dịu dàng dỗ hắn: “Tiểu Quỳnh là đang lo lắng cái gì?"
"Là......Lục Bạch." Lục Quỳnh gian nan nói ra cái tên này: “Lục Bạch ngày đó rời đi như vậy, ở trong trường cậu ấy cũng không có bạn bè nào, có phải hay không sẽ gặp khó khăn?"
"Em lo lắng cho hắn làm gì?" Lục Can đắp chăn cho Lục Quỳnh, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, tức khắc cũng nhíu mày lại.
Lục Quỳnh vội vàng đem điện thoại giấu đi, không muốn để Lục Can xem, sau đó lại nói giúp cho Lục Bạch: “Có lẽ bọn họ là trùng hợp gặp nhau thôi. Anh Cẩm Thiên là người tốt, chắc đúng lúc giúp Lục Bạch giải quyết chuyện rắc rối."
Nghĩ một chút, Lục Quỳnh liền giữ chặt lấy tay áo Lục Can mà khuyên nhủ: “Anh, khi nào anh đi học liền qua xem câu ấy một chút đi. Dù sao cậu ấy cũng ở Lục gia nửa năm."
Lục Can nhăn mày lại, sắc mặt âm trầm mà gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-xung-chuc-phai-hoa-bach-nguyet-quang/2439873/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.