Một phòng ngủ của người dân bình thường, cửa sổ, một cái ghế đặt ở mép giường, một cái bàn học nhỏ, còn lộ ra một góc giường đệm.
Trông đơn giản, lại ngoài ý muốn làm người ta cảm giác được sự yên tĩnh cùng thanh bình, thậm chí nhìn hồi lâu, còn khiến người ta muốn đi vào trong bức tranh, nằm ở nơi giường chỉ lộ ra một góc kia, chìm vào giấc ngủ.
Hạ Cẩm Thiên kinh ngạc nhìn Lục Bạch.
Lục Bạch khẽ cười, dùng cán bút gõ gõ vào giấy vẽ ý bảo hắn chú ý nghe giảng.
"Nguyên lý thấu thị là kỹ xảo cơ bản nhất của hội họa, có thể dùng theo nhiều hình thức khác nhau. Tựa như bức vẽ này, coi đây là cơ sở, biểu đạt bầu không khí yên lặng cùng thân quen trong nhà, đồng thời cũng có thể khiến cho cảm xúc của ta an tĩnh lại."
"Phát hiện ra rồi chứ? Mặt bàn, tay vịn của ghế dựa, cửa sổ đang mở, đường cong kéo dài ra bên ngoài, kỳ thật đều biến mất ở cùng một điểm. Đây là điều cơ bản nhất của nguyên lý thấu thị."
Cách giảng giải của Lục Bạch ngắn gọn lại rất sinh động. Hạ Cẩm Thiên hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, tức khắc liền thông suốt, cũng hiểu chính mình vì sao vẽ thế nào cũng không đúng.
"Làm thế nào để tìm được góc độ?"
"Rất đơn giản, đem bút chì cầm ở ngón cái cùng ngón trỏ, bảo trì khoảng cách một cánh tay. Hiện tại cầm bút chì cho tốt, làm bút chì cùng góc độ anh muốn vẽ song song với nhau. Đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-xung-chuc-phai-hoa-bach-nguyet-quang/2439871/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.