Đình Triết thực sự đã đồng ý điều kiện cuối cùng mà Tiểu Mỹ đưa ra. Tuy câu trả lời nghe có vẻ miễn cưỡng nhưng cũng có thể coi mọi thứ được giải quyết ổn thoả.
Nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần 4 giờ sáng. Đình Triết đưa tay chạm vào trán Tiểu Mỹ kiểm tra thử. Người cô vẫn còn nóng, có lẽ là do không uống thuốc nên khó hạ sốt. Anh thầm nghĩ hiện giờ vẫn chưa muộn, nếu ăn một chút lót dạ rồi uống thuốc sẽ tốt hơn cứ để Tiểu Mỹ như vậy mà đi ngủ. Đình Triết kéo tay Tiểu Mỹ tiến lại phía giường, dịu dàng căn dặn.
– Em ngồi đây nghỉ ngơi, tôi xuống dưới nhà nấu ít cháo.
– Sao phải nấu ạ? Chưa tới giờ ăn sáng mà.
– Người em vẫn còn nóng lắm! Ăn chút gì đó rồi uống thuốc sẽ tốt hơn.
– Em tưởng chú bỏ đói, phạt không cho em ăn?
Tiểu Mỹ ngây thơ hỏi lại. Cô vốn cho rằng vì chuyện của Tử Hạo nên Đình Triết mới tức giận mà không cho cô ăn tối. Bởi ngay cả khi Đình Triết không quan tâm, quản gia Lương cũng không đem cơm lên phòng. Nếu Đình Triết thực sự nghĩ tới việc cô bị ốm thì đã không hành cô suốt một đêm dài.
Đình Triết nén tiếng thở dài, véo nhẹ lên chóp mũi cô trách móc.
– Tôi phạt em khi nào? Nuôi em bao nhiêu năm có bỏ đói em ngày nào không?
– Tại lúc chú vào phòng chú có quan tâm đến em đâu. Chú chỉ biết nổi giận với em thôi…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-vo-nho/2462667/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.