Hôm sinh nhật Diệp Triều Nhiên, đúng vào vào thứ 7.
Hành trình hôm nay đã sắp xếp đầy đủ, buổi trưa cả nhà Diệp Triều Nhiên cộng thêm Khương Tầm Mặc ở nhà ăn cơm, buổi chiều Diệp Triều Nhiên hẹn bạn học đi công viên chơi, đến tối ăn cơm ở khách sạn, ăn xong còn đi KTV hát.
Sáng sớm ngủ dậy, Diệp Triều Nhiên đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Đàm Tranh và Diệp Tông lần lượt chuyển lì xì cho Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên không có khách khí với hai ông bà, nhận lì xì rồi trả lời lại với hai người một trái tim lớn.
Tống Nhã tặng cho Diệp Triều Nhiên một chiếc đồng hồ, nhìn bên ngoài đơn giản nhưng không mất đi khí chất.
Diệp Triều Nhiên có chút yêu thích không buôn tay.
"Đẹp quá!"
"Thích là được rồi," Tống Nhã vươn tay với Diệp Triều Nhiên, "mẹ đeo giúp con?"
"Được ạ!"
Đeo xong đồng hồ, Diệp Triều Nhiên chụp vài bức ảnh, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Bùi: "Ba, còn ba thì sao?"
Diệp Bùi buồn cười: "Cái gì? Còn sợ ba không chuẩn bị cho con?"
Diệp Triều Nhiên chơp mắt: "Con không có nói như vậy mà!"
Diệp Bùi nhìn cậu một cái, đi vào phòng lấy túi tiền của mình, từ bên trong lấy ra một chùm chìa khóa mới tinh, đặt vào lòng bàn tay Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên nhìn chằm chằm chìa khóa trong tay, sửng sốt vào dây: "Đây là..."
"Chìa khóa xe ô tô," Diệp Bùi nhàn nhạt nói, dường như chỉ là một chuyện rất bình thường vậy, "Khoảng thời gian trước nhìn thấy một chiếc xe không tồi, nên đã mua cho con. Vừa vặn con bây giờ cũng đã thành niên rồi, đợi thi đại học xong thì có thể đi học bằng lái xe."
Diệp Triều Nhiên là con trai, đương nhiên nhận ra hãng xe Bentley, cậu thậm chí còn cảm thấy chìa khóa trong tay đang nóng lên.
"Ba, ba chắc chứ?"
Diệp Bùi cạn lời: "Thế nào, lẽ nào con còn cảm thấy ba con sẽ đổi ý?"
Không phải chỉ là một chiếc xe 2.000.000 triệu thôi sao? (Tầm 6 tỷ 8)
Cũng không phải không mua nổi.
Diệp Bùi lắc đầu: "Không, con chỉ là cảm thấy có phải là hơi đắt tiền rồi không?"
Dù sao công ty mới của Diệp Bùi vừa mới chuyển hình, năm ngoái nhà bọn họ còn mua một căn nhà mới, đến xe Diệp Bùi lái giá cũng không đến một nửa chiếc xe này.
"Thế nào, con sợ ba không không gánh vác nổi?" Diệp Bùi bất mãn với thái độ của Diệp Triều Nhiên.
Tống Nhã nhìn ra được lo lắng của Diệp Triều Nhiên, cười nói: "Yên tâm đi Nhiên Nhiên, ba con nếu như đã nỡ mua xe cho con, thì chứng tỏ trong túi của ba con chắc chắn còn có rất nhiều tiền. Con đừng lo lắng, nhanh nhận lấy chìa khóa đi, đợi lát nữa để ba con dẫn con đến bãi đỗ xe nhìn xem."
Diệp Triều Nhiên nghe Tống Nhã đã nói như vậy rồi, mới khẽ thở phào, nhanh chóng cười với Diệp Bùi nói: "Vậy con cảm ơn ba trước!"
Diệo Bùi giương cằm, bây giờ mới vừa ý.
Tầm nửa tiếng sau, Đàm Tranh và Diệp Tông cũng đến dưới lầu.
Diệp Triều Nhiên xuống lầu đón người, Đàm Tranh vừa gặp đã cho Diệp Triều Nhiên một cái ôm.
"Thật sự là rất nhớ Nhiên Nhiên nhà chúng ta." Đàm Tranh cười
Diệp Triều Nhiên thực ra cũng rất nhớ Đàm Tranh và Diệp Tông, từ lần trước gặp nhau, bọn họ đã sắp hai tháng rồi không gặp nhau: "Cháu cũng nhớ ông nội bà nội."
"Hầy, miệng Nhiên Nhiên nhà chúng ta ngọt quá!" Đàm Tranh trong lòng vui vẻ.
Diệp Tông nghe lời này cũng rất vui, kéo Diệp Triều Nhiên qua một bên xem quà: "Nào nào nào, Nhiên Nhiên, trước tiên nhìn quà sinh nhật ông nội bà nội chuẩn bị cho con!"
Diệp Trông và Đàm Tranh tặng quà vẫn khoa trương như vậy.
Bọn họ hai người lần này qua đây, tổng cộng lái ba chiếc xe.
Một xe là Diệp Tông và Đàm Tranh ngồi, hai xe còn lại đều là để quà tặng chuẩn bị cho Diệp Triều Nhiên.
"Mùa xuân đến rồi, những nhãn hiệu lại đưa đến một vài mẫu quần áo mùa xuân, bà nhìn cũng rất thích, nên đem hết đến đây cho cháu," Đàm Tranh nói, "Cháu học hành vất vả, cái này là kính bảo vệ mắt, cái này là ghế mát xa, còn có cái này..."
Bảo tiêu lên xuống 3 lần, lấp đầy ba lần đi thang máy, mới đem hết quà chuyển đến phòng khách nhà họ Diệp.
Đây còn chưa hết, sau khi vào nhà, Diệp Tông và Đàm Tranh lại phân biệt đưa cho Diệp Triều Nhiên một hộp quà.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt: "Vẫn còn sao?"
Diệp Tông cười: "Đây mới là quà sinh nhật của cháu."
Diệp Triều Nhiên trợn mắt há mồm.
Vậy đống vừa nãy cậu nhìn thấy là cái gì?!
"Đó là nhưng món quà nhỏ dùng cho ngày thường chuẩn bị cho cháu," Đàm Tranh giải thích, "Cháu mau nhìn món quà chúng ta chuẩn bị cho cháu đi!"
Diệp Triều Nhiên gật gật đầu.
Giấy bọc hộp quà cùa Đàm Tông và Diệp Bùi đều giống nhau, Diệp Triều Nhiên cũng phân được rõ của ai với ai, tùy tiện lấy một cái bóc trước.
Vừa bóc, Diệp Triều Nhiên sửng sốt.
Đây là.....thẻ chủ nhà? Còn có sổ đỏ?
Diệp Triều Nhiên mờ mịt nhìn Đàm Tranh.
Đàm Tranh cười nói: "Trước đó không phải cháu nói muốn đi vào đại học A sao? Bà mua một tòa nhà ở gần đó, đều đã trang trí xong cả rồi, chỉ đợi Nhiên Nhiên cháu đỗ vào đại học A!"
Diệp Triều Nhiên: "???"
Cậu vừa rồi là nghe nhầm đúng không?
"Một, một toà nhà?" Diệp Triều Nhiên không nhịn được mà lặp lại.
Đàm Tranh cười: "Đúng vậy, gần giống như tòa nhà Tiểu Khương đang ở bây giờ, diện tích bà cũng không rõ lắm, nhưng tổng cộng 30 tầng. Đến lúc đó cháu muốn ở trong trường, hay muốn ở nhà cũng được."
Tay Diệp Triều Nhiên cầm thẻ chủ nhà hơi run run.
"Được rồi được rồi, Nhiên Nhiên nên bóc quà ông nội tặng rồi." Diệp Tông còn đang đợi.
Diệp Triều Nhiên hơi hít một hơi, cẩn thận đặt thẻ chủ nhà và sổ đỏ, mới cầm hộp quà còn lại.
Lúc cầm hộp lên, Diệp Triều Nhiên cảm thấy không ổn, cái hộp này nhẹ như vậy, không phải Diệp Tông cũng tặng nhà chứ?
Đương nhiên không thể là nhà rồi.
Đàm Tranh đã tặng một sổ đỏ rồi, Diệp Tông cho dù có tặng thêm mấy cái biệt thự, thì dù sao cũng là nhà mà thôi, một chút bất ngờ cũng không có.
Diệp Tông tặng cho Diệp Triều Nhiên một công ty đã niêm yếu.
Diệp Triều Nhiên: "................"
"Công ty này là một công ty con dưới trướng tập đoàn nhà chúng ta," Diệp Tông giới thiệu, "Công ty là làm về trò chơi, năm ngoái mới đưa ra thị trường. Doanh thu năm ngoài không nhiều, cũng chỉ 10 tỷ, bình thường công ty cũng không có chuyện gì, đều giao cho người phụ trách chuyên môn quản lý hoạt động, Nhiên Nhiên cháu nhận nó sau này cũng không cần lo lắng."
Có thể nói là vô cùng chu đáo!
Diệp Triều Nhiên lại cảm thấy lúc này mình nên cần được cấp cứu một chút.
Hai món quà này cũng quá quá quá quá quý trọng rồi!
Cố tình Diệp Triều Nhiên không có cơ hội từ chối, cho dù là Đàm Tranh hay Diệp Tông, đều rất mong chờ màn nhìn Diệp Triều Nhiên, hy vọng cậu có thể vui vẻ.
Diệp Triều Nhiên đương nhiên cũng vui vẻ, nhưng cậu càng cảm thấy chấn kinh hơn, lúc nói chuyện với Khương Tầm Mặc, đã nói chuyện này cho hắn nghe.
Diệp Triều Nhiên vốn dĩ còn cho rằng Khương Tầm Mặc sẽ kinh ngạc một chút, lại không ngờ Khương Tầm Mặc nói: [Bình thường.]
Diệp Triều Nhiên: [??? Cậu gọi cái ngày là bình thường?]
Khương Tầm Mặc: [Tớ nhớ ông nội Diệp bà nội Đàm đã chuyển cổ phần tập đoàn Diệp thị cho cậu, hoa hồng năm ngoái cậu có phải là còn chưa kiểm tra đúng không?]
Diệp Triều Nhiên lúc này mới nhớ ra, hình như là có chuyện như vậy.
Lúc đó bất ngờ nhận được cổ phần, Diệp Triều Nhiên căn bản không biết xử lý thế nào.
Còn Diệp Bùi từng nhắc một câu, nói Diệp Triều Nhiên tìm một cố vấn tài chính đáng tin giúp cậu quản lý tài sản.
Diệp Triều Nhiên nghe thấy câu này, trong lòng nói còn phải tìm sao?
Diệp Bùi không phải là cố vấn tài chính có sẵn sao? Sau đó Diệp Triều Nhiên đưa thẻ ngân hàng của mình cho Diệp Bùi.
Diệp Bùi không hề muốn giúp Diệp Triều Nhiên quản lý tiền, nhưng Diệp Triều Nhiên lại nói trừ Diệp Bùi ra không có người nào đáng tin, sau đó thổi rắm cầu vồng với ba cậu, Diệp Bùi mới không tình nguyện nhận thẻ ngân hàng của Diệp Triều Nhiên.
Lúc đó Diệp Bùi còn hỏi Diệp Triều Nhiên, tiền lời phân như thế nào.
Diệp Triều Nhiên nói Diệp Bùi tự đưa ra quyết định là được.
Thực ra theo Diệp Triều Nhiên thấy, tiền đưa hay không đưa cậu cũng không có vấn đề, Diệp Bùi và Tống Nhã cho cậu tiền tiêu vặt đã đủ nhiều rồi, Diệp Triều Nhiên không hề thiếu tiền.
Diệp Bùi đối với dáng vẻ này của cậu rất cạn lời, nhưng cũng không nói gì, chỉ cho Diệp Triều Nhiên ký một phần hợp đồng.
Diệp Triều Nhiên tin tưởng ba cậu vô điều kiện, vốn dĩ không đồng ý ký hợp đồng.
Nhưng Diệp Bùi nói, đây là hoa hồng của cổ phần Diệp Tông Đàm Tranh cho cậu, vì để tránh bất cứ phiền phức nào xảy ra, vẫn phải ký hợp đồng.
Diệp Triều Nhiên sao lại không biết Diệp Bùi nói là Diệp Tông.
Không còn cách nào khác, Diệp Triều Nhiên chỉ có thể ký tên mình xuống. Có điều cậu cũng không đọc kỹ hợp đồng, lúc ký tên trực tiếp lật đến trang cuối.
Sau đó, Diệp Triều Nhiên đã ném chuyện này ra sau đầu.
Bây giờ nghe Khương Tầm Mặc nhắc nhở, Diệp Triều Nhiên mới đi vào phòng bếp, hỏi Diệp Bùi một câu.
Diệp Bùi đang giúp Tống Nhã thái rau, nghe Diệp Triều Nhiên hỏi, cái gì cũng không hỏi, chỉ nói: "Báo cáo tài sản mỗi quý ở trong ngăn kéo đầu tiên trong thư phòng của ba, con tự đi xem đi."
Diệp Triều Nhiên đi vào thư phòng của Diệp Bùi, lật xem văn kiện mà Diệp Bùi nói.
Báo cáo cơ chút phức tạp, Diệp Triều Nhiên cũng không xem quá kỹ, chỉ nhìn hàng tổng cộng tài sản cuối cùng.
Diệp Triều Nhiên đếm một chút, không tính số lẻ phía sau, tổng cộng 10 con số. (chắc tầm hơn 30 tỷ)
Diệp Triều Nhiên: "....."
Coi như cậu cũng hiểu được, tại sao Khương Tầm Mặc lại nói 'bình thường' rồi.
So với hoa hồng được chia của tập đoàn Diệp thị, một công ty quả thật vẫn bình thường!
Là Diệp Triều Nhiên kiến thức hạn hẹp.
Diệp Triều Nhiên hít sâu vài hơi, mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc: [Lúc nào cậu đến?]
Khương Tầm Mặc: [Đang ở ngoài cửa.]
Diệp Triều Nhiên lập tức đứng lên ra ngoài.
Đàm Tranh đã thay Khương Tầm Mặc mở cửa.
Một tay Khương Tầm Mặc cầm quà, tay còn lại cầm bánh sinh nhật, ngước mắt lập tức nhìn thấy Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cong cong mắt.
Khương Tầm Mặc đưa bánh kem cho Diệp Triều Nhiên, giải thích một câu: "Đây là một vài món quà mang đến cho chú và dì," hơi dừng một chút hắn lại hạ giọng nói, "Của cậu muộn một chút sẽ đưa cậu sau."
Diệp Triều Nhiên cười gật đầu, trong lòng nói Khương Tầm Mặc còn rất thần bí.
Diệp Bùi và Tống Nhã bận rộn cả buổi trưa, làm một bàn ăn thịnh soạn.
Trước khi ăn cơm, Tống Nhã và Diệp Bùi lấy bánh kem Khương Tầm Mặc mang đến ra, đội mũ sinh nhật cho Diệp Triều Nhiên, cả nhà hát bài chúc mừng sinh nhật, ước nguyện nguyện vọng sinh nhật năm nay với bánh kem.
Ăn cơm xong, Diệp Bùi và và Khương Tầm Mặc ra ngoài.
Diệp Bùi hỏi: "Không thì ba đưa hai đứa đi?"
Diệp Tông nói: "Ông để tài xế đưa đi nhé."
Diệp Bùi không nói gì.
Diệp Triều Nhiên vẫy tay với mấy người, cùng Khương Tầm Mặc ra ngoài.
Hoạt động buổi chiều phụ huynh không tham gia, nhưng liên hoan buổi tối bọn họ đều sẽ đến khách sạn.
Thời tiết tháng tư đã rất nóng rồi, công viên trò chơi thứ 7 người cũng rất nhiều.
Lần này tố chức sinh nhật, Diệp Triều Nhiên mời tất cả bạn học trong lớp đến tham gia. Lúc Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đến, bạn học được mời đã đến không sai biệt lắm.
Một đoàn người cuồn cuộn đi vào công viên giải trí, chơi đùa vui vẻ hết một buổi chiều.
Đến khi sắc trời dần tối, mọi người mới chuẩn bị rời đi.
Diệp Triều Nhiên còn tính để bạn học 4 người ngồi 1 xe đến khách sạn, sau đó tiền xe cho cậu, kết quả lại không nghĩ nhận được điện thoại của Diệp Tông, nói đã liên lạc với cho xe đến trước cửa công viên rồi.
Diệp Triều Nhiên kinh ngạc: "Là xe gì ạ? Bọn cháu hơi nhiều người...."
Lời cậu còn chưa nói xong, đã nghe có người kinh hô nói:
"Đm, ở đâu xa biệt đội xe sang trọng vậy?
"Xe dẫn đầu là Maserati!"
Diệp Triều Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bên đường, có hai mươi chiếc xe đang đỗ, nhã hiệu xe dẫn đầu còn vô cùng quen mắt.
"Là xe của ông nội Diệp." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên: "....."
Đây cũng quá khoa trương rồi đi!
Ông nội cậu rốt cuộc là đi đâu tìm được nhiều xe sang như vậy!
Một lớp học tổng cộng có 45 người, một xe ngồi ba người vẫn còn thừa.
Ăn xong cơm tối, đoàn người Diệp Triều Nhiên được đưa đến cửa KTV.
Hôm nay cả KVT này đều được Diệp Bùi bao trọn, tối về cũng tài xế đưa về, đến an toàn cũng không cần lo lắng. Cho nên sau khi đưa bọn họ đến cửa, mọi người cũng có thể yên tâm rời đi.
Không có phụ huynh, học sinh lớp 1 hoàn toàn thả phóng.
Diệp Triều Nhiên gồi trong phòng riêng, nghe các bạn học 'quỷ khóc sói gào', đau khổ nhưng vui vẻ.
Hát đủ rồi, náo loạn đủ rồi, đến phần trò chơi mà moi người mong chờ nhất.
Phó Tân là tổ trưởng tổ am hiểu trò chơi, cậu ta đề nghị: "Hôm nay chúng ta chơi lớn một chút nhé?"
Những người khác nghe được, đều có hứng thú: "Chơi lớn gì?"
Phó Tân nhướng mày: "Tớ nhớ ở đây đại đa số đều đã thành niên rồi, Diệp Triều Nhiên anh Diệp của chúng ta hôm nay cũng thành niên, cho nên chúng ta chơi kích thích một chút, chơi trò 'thật hay thách', mọi người cảm thấy thế nào?"
Nghe thấy là thật hay thách, tất cả mọi người đều kích động.
"Nghe rất kích thích!"
"Cứu mạng, tớ bắt đầu thấy sợ rồi!"
"Cho nên chơi như thế nào?"
Phó Tân ho nhẹ một tiếng: "Tớ là thấy thế này, chúng ta bây giờ nhiều người, nếu như chơi trò chơi, một lượt không biết tốn bao nhêu thời gian? Cho nên chúng ta dứt khoát trực tiếp chi điểm?"
"Trực tiếp chỉ điểm?" Có người hỏi.
Phó Tân: "Chính là trực tiếp chọn người bắt đầu 'thật hay thách', sau đó người được chọn lại tùy ý chỉ định người tiếp theo."
Lời cậu ta vừa nói ra, lập tức chấn kinh toàn trường.
Diệp Triều Nhiên cũng sửng sốt, cậu theo bản năng quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc: "Đây không khỏi cũng......"
Khương Tầm Mặc lại nói: "Tớ cảm thấy khá ổn."
Diệp Triều Nhiên: "....."
Ừm, các cậu vui là được.
Lúc này bầu không khí vừa đúng, cũng không có mấy người phản đối, vì thế Phó Tân dùng cách dùng binh điểm tướng, chọn được tên một nữ sinh bắt đầu trò chơi 'thật hay thách' hôm nay.
"Thật hay thách?" xung quanh có người ồn ào hỏi.
Nữ sinh cười quét mắt nhìn mọi người xung quanh, mới nỏi: " 'Thật' đi, vừa chơi không thể qua kích thích."
Quả thật, vừa chơi nếu như quá kích thì chơi xong rồi, sau đó còn ý nghĩ gì nữa!
Vì thế sau khi mọi người suy nghĩ thời gian ngắn, rất nhanh đã có người hỏi --- nói ra tên nam sinh bạn đang hoặc là đã từng yêu thầm.
Không có gì mới mẻ, lại cực kỳ đáng để hóng.
Một người tiếp một người, câu hỏi cũng dần dần trở nên to gan hơn, bầu không khí lúc này cầng náo nhiệt.
Diệp Triều Nhiên trước đó còn nghĩ có hơi lo lắng có nhanh đến lượt cậu không, hiện giờ xem mọi người chơi vui vẻ, cậu cũng từ từ thả lỏng, thỉnh thoảng còn quay đầu nói chuyện với Khương Tầm Mặc.
Lúc đầu Khương Tầm Mặc còn nói với cậu vài câu, nhưng nói rồi nói, Khương Tầm Mặc không nói gì nữa.
Diệp Triều Nhiên khó hiểu quay đầu, nhìn Khương Tầm Mặc, nhất thời ngây người tại chỗ: "Anh Khương, cậu làm sao vậy?"
Chỉ nhìn thấy Khương Tầm Mặc ngồi thẳng trên ghế số pha, cúi đầu nhíu mày, khéo miệng mím chặt, giống như là....cực kỳ căng thẳng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]