Diệp Triều Nhiên vẫn không dám nhận lì xì, đợi đến Diệp Bùi và Tống Nhã trở về Diệp Triều Nhiên lập tức nói chuyện này cho hai người.
Diệp Bùi nói giống hệt Đàm Tranh: "Nhận lấy đi."
Không đợi Diệp Triều Nhiên nói chuyện, Tống Nhã cũng nói: "Nhận cũng không sao, dù sao ba mẹ cũng sẽ gửi lì xì cho Tiểu Khương."
Phụ huynh trong nhà cũng đã nói như vậy rồi, Diệp Triều Nhiên cũng không tiện cứ mãi không nhận, chỉ có thể nhận một bao lì xì 'cực lớn' này.
Khương Tầm Mặc sau khi nhận được thông báo, ngay lập tức nói tin tốt này cho cả nhà.
Nhưng cả nhà còn chưa vui mừng bao lâu, wechat của Khương Tầm Mặc vang lên thông báo, lần này là Diệp Triều Nhiên gửi lì xì đến, cùng dòng chữ: "Đây là tiền lì xì ba mẹ tớ cho cậu!"
Diệp Bùi và Tống Nhã chỉ bao gồm hai người họ, cũng là một con số cát lợi.
99999.
Khương Tầm Mặc cầm điện thoại, khó có lúc không biết nên xử lý thế nào.
Khương Quân cười ra tiếng: "Tính cách Diệp Bùi vẫn như trước đây!"
Hạ Quân cười gật đầu: "Đúng vậy, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi. Tiểu Khương tiền này con nhận đi."
"Nhận thật ạ?"
Hạ Quân gật đầu: "Con nếu như không nhận, theo như tính cách của Diệp Bùi, sau đó cũng có cách để con nhận."
Khương Tầm Mặc không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lì xì.
Diệp Triều Nhiên trả lời một nhán dãn.
Khương Tầm Mặc có hơi bất đắc dĩ, cũng gửi một nhãn dán sang.
Hai ngày đầu năm mới trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến ngày mùng 3, Đàm Tranh và Diệp Tông tối hôm đó đã không chờ được mà muốn đi gặp Diệp Triều Nhiên, vì thế hai ông bà dứt khoát ngồi máy bay tối, sáng sớm mùng ba đã đến nhà Diệp Triều Nhiên.
Tống Nhã đã sớm biết hai người sẽ đến, đã chuẩn bị một bàn ăn.
Diệp Triều Nhiên ngủ dậy đã nhìn thấy ông bà nội, cũng rất vui vẻ.
Đã sang năm mới rồi, người một nhà với ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Trong lúc đó Tống Nhã luôn quan sát vẻ mặt của Diệp Bùi phát hiện hôm nay tâm trạng không tồi.
Tống Nhã dứt khoát đề nghị, buổi chiều cả nhà cũng nhau ra ngoài đi dạo.
Diệp Bùi uống một ngụm đồ uống, không nói gì, cũng không có phản đối.
Diệp Tông cũng không lên tiếng, chỉ gắp cá cho Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên phản ứng nhanh, lập tức đồng ý, còn vừa nhìn Diệp Bùi, lại nhìn Diệp Tông nói: "Nhà chúng ta còn chưa từng đi chơi với nhau, cháu rất mong chờ."
Lời đã nói đến mức như vậy rồi, Diệp Bùi đương nhiên cũng không có đạo lý phản đối.
Diệp Tông mặc dù vẫn là không muốn để ý đến Diệp Bùi, nhưng nghĩ đến là tâm nguyện của cháu trai bảo bối, cũng không nói gì.
Hành trình buổi chiều cứ như vậy mà định xuống, trừ đôi cha con, những người khác ai cũng vui vẻ.
Đàm Tranh và Diệp Bùi lần này ở thành phố Nam chơi 4 ngày.
Hai ngày trước Diệp Bùi và Tống Nhã cùng hai ông bà ra ngoài chơi, hai ngày sau Diệp Bùi đi bận việc của công ty, Tống Nhã cũng có chuyện cần xử lý, cũng không đi cùng Diệp Tông Đàm Tranh nữa.
Diệp Triều Nhiên thì không có việc gì, nhưng Đàm Tranh và Diệp Tông sợ Diệp Triều Nhiên mệt, hai ngày sau hai ông bà cũng không gọi Diệp Triều Nhiên ra ngoài chơi nữa, chỉ là ban ngày ngồi ở nhà họ Diệp, nói chuyện với Diệp Triều Nhiên.
Đợi đến tối muộn khi Diệp Bùi và Tống Nhã về, hai ông và mới rời đi.
Thời gian 4 ngày chớp mắt trôi qua, kỳ nghỉ chỉ còn lại một ngày, kỳ nghỉ đông cuối cùng thuộc về cuộc sống học sinh cấp ba của Diệp Triều Nhiên, cũng sắp kết thúc.
Công ty Diệp Tông còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, ông và Đàm Tranh cũng phải kết thúc ngày nghỉ về thành phố A trước một ngày.
Ngày nghỉ cuối cùng, Tống Nhã và Diệp Bùi đều đã đi làm.
Tống Nhã biết hôm nay Khương Tầm Mặc sẽ quay lại, trước khi ra khỏi nhà còn chuẩn bị cơm trưa cho hai người họ, nói Diệp Triều Nhiên bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, ăn cùng với Khương Tầm Mặc.
Mười ngày cũng non nửa tháng không gặp Khương Tầm Mặc rồi, hôm nay Diệp Triều Nhiên dậy rất sớm, bắt đầu thử quần áo.
Lần này Đàm Tranh và Diệp Tông đến, cũng mang cho Diệp Triều Nhiên rất nhiều quần áo.
Vốn dĩ Diệp Triều Nhiên đối với phương diện quần áo không quá để ý, đối với cậu mà nói quần áo thích hợp không xấu là được.
Nhưng bây giờ cũng không biết làm sao, mỗi lần nghĩ đến lát nữa người gặp là Khương Tầm Mặc, Diệp Triều Nhiên sẽ dốc hết tâm tư bắt đầu phối quần áo.
Không dễ gì mới chọn được bộ vừa ý, Diệp Triều Nhiên còn chưa thay quần áo, đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Nhanh như vậy sao?" Diệp Triều Nhiên nhanh chóng thay quần áo, bước nhanh ra phòng khách, hít thật sâu, mới mở cửa ra.
Nụ cười trên khóe miệng Diệp Triều Nhiên từ từ cứng lại.
Người đàn ông ngoài cửa cũng không ngờ người mở cửa là Diệp Triều Nhiên, kinh ngạc qua đi, anh ta rất nhanh đã nở nụ cười vui vẻ: "Triều Nhiên, lâu rồi không gặp!"
Ý cười trên mặt Diệp Triều Nhiên cũng nhạt đi, sau khi lấy lại tinh thần, cậu gần như nghĩ cũng không nghĩ, đưa tay chuẩn bị đóng cửa.
Phương Thịnh nhanh hơn cậu một bước, dùng tay chặn cửa lại, anh ta vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ vào nhà, nhưng đối diện với ánh mắt cảnh giác của Diệp Triều Nhiên, trong mắt anh ta rõ ràng lướt qua một tia khổ sở.
Nhanh chóng lùi về sau một bước, Phương Thịnh mới cẩn thận nói: "Anh, anh không đi vào, anh đứng ở đây, nói chuyện với em được không?"
Diệp Triều Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, không nói được, cũng không nói không được. Chỉ là dùng một tay nắm lấy cửa, cảnh giác nhìn anh ta.
Bị Diệp Triều Nhiên dùng ánh mắt phòng bị nhìm chằm chằm như vậy, trong lòng Phương Thịnh càng khổ sổ, anh ta vội vàng nói: "Anh chỉ nói với em vài câu thôi, sẽ không trì hoãn quá lâu. Em cũng không cần phải sợ, anh sẽ không làm hại em...."
Phương Thịnh không biết Diệp Triều Nhiên có tin lời anh ta nói không, nhưng anh ta vẫn muốn nói cho hết.
Trước khi ra nước ngoài, Phương Thịnh chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta chỉ mới ra nước ngoài nửa năm, khi về đã là cảnh còn người mất, đến nhà của anh ta, cũng tan thành từng mảnh.
Hai tháng trước, Phương Thịnh nhận được điện thoại của cảnh sát trong nước. Lúc đó anh ta ra nước ngoài vội vàng, lại trực tiếp cắt đứt liên lạc với tất cả người thân bạn bè trong nước, cho nên cảnh sát để liên lạc được với anh ta cũng tốn không ít thời gian.
Nghe cảnh sát nói tất cả những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Phương khoảng thời gian trước xong, Phương Thịnh thậm chí còn cho rằng cuộc điện thoại này chỉ là lời nói dối của Phương lão gia tử lừa anh ta về nhà.
Nhưng cho dù là vì lừa anh ta về, cũng không thể dùng lý do ông nội và Phương Yến qua đời để lừa đúng không? Huống hồ cảnh sát còn nói bà nội anh ta bây giờ còn mắc bệnh ung thu, thời gian còn lại cũng không còn mấy tháng, đến cha mẹ anh ta cũng vì án bắt cóc mà vào tù.
Lúc Phương Thịnh đi, trong nhà vẫn đang còn sống tốt.
Sao hắn mới đi không bao lâu, người trong nhà chết thì chết, bệnh cũng bệnh?
Nhưng nếu như không phải là thật, cảnh sát tại sao lại liên lạc với mình?
Một tia nghi ngờ cuối cùng của Phương Thịnh, sau khi cảnh sát lấy ra giấy chứng tử của Phương lão gia tử và Phương Yến cũng không còn.
Phương Thịnh lập tức rơi vào thống khổ.
Làm sao có thể?
Ông nội anh ta sao có thể qua đời?
Trước đó sức khỏe Phương Yến không phải cũng rất tốt sao?
Trước khi anh ta ra nước ngoài, thậm chí còn đi tìm bác sĩ chữa trị cho Phương Yến hỏi tình hình, bác sĩ chữa trị đã nói rồi, chỉ cần Phương Yến giữ tâm trạng tốt, bệnh tình của nó sẽ không tái phát nữa.
Tại sao anh ta vừa đi, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Phương Thịnh rất suy sụp, không ngừng hỏi cảnh sát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phương Thịnh là người thân duy nhất của đám người nhà họ Phương, anh ta đương nhiên có quyền biết.
Cảnh sát nói rõ một chuyện xảy ra trong nói nói cho Phương Thịnh nghe.
Sau khi nghe được chân tướng hoang đường xong, trước mắt Phương Thịnh tối sầm, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Không thể nào?
Sao có thể?
Quá nực cười.
Quá hoang đường!
Cảnh sát thế mà lại nói thần kinh Phương Yến xuất hiện vấn đề, thất thủ giết chết ông nội?!
Đó là ông nội yêu thương Yến Yến nhất, từ nhỏ đến lớn Phương Yến được ông nội phủng trong lòng bàn tay!
Phương Yến sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Càng làm Phương Thịnh suy sụp hơn, còn có bệnh tình của Phương lão thái thái.
Sau khi biết cháu trai và bạn đời trước sau qua đời, Phương lão thái thái cũng ôm tâm tư muốn chết, một chút cũng không phối hợp trị liệu, thậm chí ở bệnh viện mấy lần muốn giải thoát cho mình.
Vẫn may cảnh sát phát hiện sớm, mỗi lần đều có thể cứu người về.
Nhưng Phương lão thái thái sớm đã không còn ý nghĩ muốn sống, bọn họ bây giờ cứu người về, cũng chỉ là vì tiếp tục điều tra mà thôi.
Nhưng sợ là sợ Phương lão thái thái không chống đỡ được đến ngày kết thúc điều tra vụ án.
Cảnh sát tốn rất nhiều sức lực mới liên lạc được với Phương Thịnh, hy vọng anh ta có thể nhanh chóng về nước, trước tiên trấn an Phương lão thái thái, rồi lại phối hợp điều tra với cảnh sát bọn họ.
Phương Yến nào có sức lực từ chối?
Ngày hôm sau anh ta đã mua vé về nước, lập tức nhanh chóng đến bệnh viện.
Phương lão thái thái nằm trên giường bệnh rất tiều tụy, một bộ dáng dầu cạn đèn tắt, lúc này bà ta đang ngắm mắt hôn mê, miệng còn mơ hồ gọi tên Phương lão gia tử.
Phương Yến không kìm được nước mắt nữa, anh ta nắm tay Phương lão thái thái, ngẹn ngào một hồi lâu, cuối cùng cũng không được câu nào.
Phương Thịnh ngồi bên cạnh giường bệnh Phương lão thái thái một đêm, Phương lão thái thái 5 giờ sáng mới tỉnh lại.
Nhìn thấy Phương Thịnh, cảm xúc Phương lão thái thái vô cùng kích động, thậm chí còn đợi Phương Thịnh nói gì với bà ta, Phương lão thái thái đã thiếu chút nữa đã ngất đi.
Phương Thịnh nào dám nói cái gì, chỉ có thể nhanh chóng ấn chuông gọi.
Bệnh tình Phương lão thái thái không ổn định, nhưng cảnh sát vẫn phải tiếp tục điều tra.
Phương Yến bị đưa đến đồn cảnh sát, 24 giờ sau, Phương Thịnh mới được thả ra.
Phương lão thái thái mặc dù bệnh nặng, nhưng hiện giờ trên người bà ta có vụ án, Phương Thịnh muốn lúc nào cũng ở bên cạnh bà ta, thì cảnh sát cũng không cho phép.
Phương Thịnh cũng sợ mình xuất hiện kích thích đến Phương lão thái thái, chỉ có thể đứng ở bên ngoài phòng bệnh từ xa nhìn vào.
Phương Thịnh phối hợp điều tra, tiến triển của vụ án được đẩy nhanh tốc độ.
Mùng 1 tháng sau, mở phiên tòa thẩm tra xét xử.
Cũng vào lúc này, Phương Thịnh mới có thời gian, hơi sắp xếp lại suy nghĩ trong khoảng thời gian này.
Hai tháng này Phương Thịnh trải qua vô tri vô giác.
Sau đó anh ta cẩn thận suy nghĩ một chút, thực ra anh ta chỉ là không muốn chấp nhận sự thật này.
Ông nội Phương Yến qua đời, ba mẹ bà nội liên tiếp vào tù, bây giờ cả nhà, chỉ còn lại một mình Phương Thịnh.
Không, không đúng, còn có một người.
Phương Thịnh lúc này mới nhớ đến Diệp Triều Nhiên.
Anh ta biết mình lúc này thực ra không nên đến làm phiền Diệp Triều Nhiên, trong toàn bộ vụ án này, Diệp Triều Nhiên là người chịu tổn thương lớn nhất.
Nhưng Phương Thịnh vẫn không nhịn được, đặc biệt là sau khi anh ta một mình cô đơn đón tết xong.
Nhưng nếu đi tìm Diệp Triều Nhiên, chắc chắn sẽ không thể đi tay không.
Công ty nhà họ Phương đã tan đàn xẻ nghé ngay khi Phương lão gia tử vào tù rồi, cổ đông ôm tiền bỏ chạy, bây giờ chỉ còn một cái vỏ rỗng.
Sau khi Phương Yến tiếp quản, vốn dĩ muốn đem công ty bắt đầu kinh doanh lại. Nhưng tập đoàn Phương thị đã thiếu hụt vốn nhiều năm, trong ngoài công ty đã sớm thối nát từ lâu, muốn kinh doanh lại, quả thật là khó khăn trùng trùng.
Cho dù có không nỡ thế nào, Phương Yến cũng chỉ có thể lựa chọn cái giá thấp nhất, đem công ty vỏ rỗng bán ra ngoài.
Giá anh ta định rất thấp, nhưng người đến mua vẫn hết lần này đến lần khác hạ thấp giá thêm.
Trải qua mấy lần mặc cả trả giá, mới bàn được giá hai bên vừa ý.
Lấy được tiền, ngay lập tức, Phương Thịnh nhanh chóng đến nhà họ Diệp.
Anh ta vốn dĩ là muốn gặp Diệp Triều Nhiên, nhưng cũng hiểu được sau khi chuyện xảy ra, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh ta gặp Diệp Triều Nhiên.
Cho nên hôm nay khi nhìn thấy Diệp Triều Nhiên mở cửa, Phương Thịnh mới vui mừng như vậy.
"Triều Nhiên, là anh...là nhà bọn anh có lỗi với em," Phương Thịnh yết hầu lăn một cái, mới nghẹn ra được một câu, "Mặc dù có thể đã muộn, nhưng anh vẫn muốn thay bọn họ nói một tiếng xin lỗi với em."
Ánh mắt Diệp Triều Nhiên rất lạnh, giọng nói cũng không có một tia dao động: "Anh đến tìm tôi, chỉ là vì chuyện này?"
Phương Thịnh cười khổ một tiếng: "Ừm, anh biết bây giờ em chắc chắn là oán hận anh, nhưng anh còn có nhà anh, thật sự bây giờ đã không còn gì nữa..."
"Ba mẹ anh vào tù, bà nội mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, ông nội và Yến Yến cũng...." mắt Phương Thịnh dần dần đỏ lên, cũng không nói ra được, "anh hôm nay đến đây, không phải là tranh thủ sự đồng tình của em, cũng không cầu xin em tha thứ, em chỉ là muốn đến biểu đạt sự xin lỗi."
Phương Thịnh hít một hơi thật sâu, tạm thời khống chế cảm xúc mạnh liệt của mình, anh ta từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, không khỏi phân trần mà nhét vào lòng Diệp Triều Nhiên.
"Đây là một ít bồi thường anh đưa cho em...."
"Tôi không cần." Diệp Triều Nhiên lùi lại một bước, thẻ ngân hàng rơi xuống đất bên ngoài cửa.
Thân thể Phương Thịnh cứng đờ.
"Nếu như chỉ vì chuyện này, vậy thì bây giờ tôi đã biết, anh có thể đi được rồi," giọng nói Diệp Triều Nhiên lạnh nhạt, đang định đóng cửa, lại nghĩ đến cái gì đó, hỏi Phương Thịnh, "Đúng rồi, có một chuyện tôi rất hiếu kỳ, ngày hôm anh ra nước ngoài đến tìm tôi, nói với tôi một loạt những lời nói khó hiểu. Lúc đó tôi không hiểu ý của anh, sau khi tất cả những chuyện này xảy ra, tôi mới biết được dụng ý của anh..."
Diệp Triều Nhiên xoay người, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Phương Thịnh, không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu tình nào trên mặt anh ta: "Anh là từ khi nào biết được kế hoạch của bọn họ?"
Tay đặt bên hông của Phương Thịnh âm thầm nắm chặt, rất nhanh đã buông lỏng.
Anh ta mím môi, mói: "Cuối tháng 5, lúc đó anh cảm thấy bệnh tình Yến, Phương Yến có vấn đề, quay về tìm thám tử tư đi điều tra, mới phát hiện bí mật trong nhà."
Diệp Triều Nhiên yên tĩnh nhìn chằm chằm anh ta vài giây, mới thu hồi anh mắt, nhàn nhạt nói: "Tôi đã biết, nếu như anh không còn chuyện gì nữa, rời đi sớm một chút. Chuyện đã qua rồi, tôi cũng không muốn nhớ lại những chuyện cũ đó nữa, cho nên mời anh sau này đừng có đến tìm tôi nữa. Chỉ cần tôi tiếp xúc với nhà các người, cuộc sống của tôi sẽ trở nên hỏng bét."
Lời cậu nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ cắm vào tim.
Phương Thịnh cảm thấy ngực mình vỡ tan nát, anh ta khàn giọng nói: "Triều Nhiên, anh..."
"Mời anh rời đi cho, đem theo thẻ ngân hàng của anh đi cùng." Diệp Triều Nhiên không hề do dự đóng cửa lại.
Lời nói còn lại của Phương Thịnh bị nghẹn lại ở cổ họng, anh ta đưa tay muốn gõ cửa, giãy giụa một hồi lâu, mới thu tay lại.
"Triều Nhiên, anh...anh trai chỉ hy vọng em có thể sống tốt." Giọng Phương Thịnh rất nhẹ rất khẽ, đây là lần đầu tiên anh ta xưng anh trai trước mặt Diệp Triều Nhiên, lại không biết Diệp Triều Nhiên đằng sau cánh cửa có nghe được không.
Có điều cái này cũng không quan trọng, Phương Thịnh hiểu, Diệp Triều Nhiên căn bản không muốn có bất cứ qua lại gì với anh ta, anh ta giống như là tự lẩm bẩm vậy: "Bệnh của bà nội không chống đỡ được bao lâu, sau này nhà chúng ta thật sự là sẽ tan rã..."
Phương Thịnh nhặt thẻ ngân hàng dưới đất, thổi bụi trên đó, anh ta không đi thang máy, mà lựa chọn đi cầu thang bộ, từ bước từng bước đi xuống dưới.
Anh ta đột nhiên cảm thấy rất mờ mịt bất lực, đợi sau khi thẩm tra xét xử kết thúc, anh ta còn có nơi nào để đi?
Bệnh của Phương lão thái thái không chống đỡ được bao lâu, có lẽ sau khi thẩm đình kết húc, bà ấy cũng....
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa, một người trong mắt chỉ có tiền, một người trong mắt chỉ có Phương Yến. Mà trước đây ông nội coi trọng mình nhất, cũng muốn lấy tim mình đổi cho Phương Yến.
Phương lão thái thái đến giờ còn không muốn nhìn thấy anh ta, đại khái cũng là đang oán giận anh ta.
Bà ấy chắn chắn là cảm thấy mình không độ lượng, hại đến Phương Yến, cũng hại Phương lão gia tử.
Phương Thịnh lúc này mới đột nhiên phát hiện, vì ra trong nhà họ anh ta luôn là người dư thừa.
Lồng ngực Phương Thịnh bực bội, rất muốn cười, lại cười không nổi.
Từ tầng 20 xuống đến tầng 1, Phương Thịnh đi mất nửa tiếng.
Đứng ở dưới tầng lầu, hốc mắt Phương Thịnh đỏ lên, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía nhà Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên, chúc em tương lai tất cả thuận lợi, tiền đồ như gấm, không cần phải gặp người xấu xa như nhà bọn họ.
......
Hôm nay thời tiết thành phố Nam không tốt, máy bay hạ cánh muộn hơn nửa tiếng.
Vừa xuống máy bay, Khương Tầm Mặc đã gửi tin nhắn cho Diệp Triều Nhiên.
Chỉ là so với bình thường, Diệp Triều Nhiên sẽ trả lời tin nhắn của hắn ngay, hôm nay lại chậm chạp không trả lời lại.
Khương Tầm Mặc kiên nhẫn chờ 10 phút, đang do dự có nên gửi tin nhắn tiếp cho Diệp Triều Nhiên nữa không, Diệp Triều Nhiên đã gửi tin nhắn lại.
[Anh Khương, vừa nãy Phương Thịnh đến tìm tớ.]
Đồng tử Khương Tầm Mạc hơi co lại, trực tiếp gọi điện qua: "Có sao không? Anh ta có...."
"Không có," Diệp Triều Nhiên biết Khương Tầm Mặc lo lắng cho mình, nhanh chóng trấn an, "Anh ta đến đây, chỉ là muốn xin lỗi tớ."
Đối với Phương Thịnh, Diệp Triều Nhiên thực ra luôn có tâm trạng rất phức tạp.
Kiếp trước Phương Thịnh quả thật không có làm bất cứ chuyện gì quá đáng với cậu, nhưng anh ta cũng chưa từng thật sự tiếp nhận Diệp Triều Nhiên.
Lúc Diệp Triều Nhiên chịu ấm ức, anh ta mãi mãi vô điều kiện đứng ở bên cạnh Phương Yến.
Nếu không phải kiếp này anh ta phát hiện ra mục đích thật sự của Phương lão gia tử, anh ta sẽ còn thừa nhận đứa em trai là cậu không?
Diệp Triều Nhiên chỉ cảm thấy mỉa mai.
"Cậu thật sự không sao?" Khương Tầm Mặc không yên tâm truy hỏi.
Diệp Triều Nhiên đã nghĩ thông rồi, cậu cười cười nói: "Thật sự không sao, cậu còn bao lâu nữa mới đến? Mẹ tớ đã nấu sẵn cơm cho chúng ta ăn rồi, tớ đi hâm nóng trước nhé?"
Khương Tầm Mặc nghe gióng nói của cậu như bình thường, biết Diệp Triều Nhiên không lừa mình, hắn hơi thở phào, cũng cười: "Không tắc đường thì nhiều nhất là 20 phút, tớ mang quà cho cậu."
Diệp Triều Nhiên nghe được câu này, một tia không vui cuối cùng trong lòng cuối cùng cũng tan đi.
"Cậu lại định mang quà gì cho tớ?" Diệp Triều Nhiên hỏi, "Thật sự không cần chuẩn bị cho tớ, quà cậu mua cho tớ đã đủ nhiều rồi!"
Người tuyết trước đó Khương Tầm Mặc đưa cho Diệp Triều Nhiên, bây giờ vẫn còn ở trong tủ lạnh nhà Diệp Triều Nhiên kìa!
Diệp Triều Nhiên không nỡ vứt đi, Tống Nhã nhìn ra được suy nghĩ Diệp Triều Nhiên, cũng không vứt người tuyết đi.
Diệp Bùi lại thấy chuyện này không có gì phiền phức, từng đề nghị mua một cái tủ lạnh nhỏ, chuyên môn đặt người tuyết của Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cũng có hơi động tâm, nhưng năm ngoái không tìm được tủ lạnh thích hợp, Diệp Bùi nói qua một khoảng thời gian nữa lại đến trung tâm thương mại gia dụng xem xem.
Diệp Triều Nhiên cảm thấy điện thoại có chút vấn đề, rõ ràng cậu cách xa Khương Tầm Mặc như vậy, sao lại giống như Khương Tầm Mặc nói bên tai cậu như vạy, làm cho tai cậu vừa nóng vừa ngứa.
"Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi hâm nóng thức ăn."
Khương Tầm Mặc nghe thấy âm thanh báo bận trong điện thoại, khóe miệng lại từ từ cong lên.
Lại xấu hổ rồi.
Hắn liếc mắt nhìn bóng mình trên cửa sổ xe, nhìn thấy tai hắn cũng nhiệm một tầng phiến hồng.
.....
Học kỳ sau lớp 12, bầu không khí học tập của toàn bộ khối lớp 12 càng căng thẳng hơn.
Đến cả Phó Tân xưa nay không có hứng thú với học tập, cũng căng thẳng lên, gặp được câu nào không biết làm, còn quay đầu lại hỏi Khương Tầm Mặc.
Thực ra trước đây người Phó Tân hỏi là Diệp Triều Nhiên, nhưng có một lần cậu ta quay lại muốn hỏi bài Diệp Triều Nhiên, đã thấy sắc mặt Khương Tầm Mặc bằng mắt thường có thể nhìn thấy lập tức trở nên khó coi.
Phó Tân đột nhiên hiểu ra cái gì đó, nhanh chóng kéo bài tập mới đưa ra được một nửa, sau đó đặt lên trước bàn Khương Tầm Mặc.
"Anh, anh Khương, cậu giảng đề tiếp theo cho tớ nhé?" Phó Tân trong lòng run sợ mà nhìn Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới cầm bút lên, viết cho Phó Tân vài công thức.
Phó Tân lúc này mới thở phào.
Cái người này ăn giấm quá mức rồi đi?!
Cậu ta chỉ là muốn hỏi bài tập thôi mà!
Đương nhiên những lời cà khịa này Phó Tân cũng chỉ dám lẩm bẩm vài câu trong lòng, nửa điểm cũng không dám nói trước mặt Khương Tầm Mặc.
Còn về Diệp Triều Nhiên, cậu căn bản không hề nhận thấy có bất cứ vấn đề gì.
Sau khi đi học lại một tuần, Nhất Trung lại tiến hành thi tháng một lần.
Xếp hàng của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc chưa từng biến động, mỗi lần Khương Tầm Mặc đều có thể vừa vặn thấp hơn Diệp Triều Nhiên một hai điểm, theo sát tên Diệp Triều Nhiên xếp vị trí thứ hai.
Nhìn danh sách thành tích trong tay, Diệp Triều Nhiên bĩu môi: "Cậu thi đại học cũng tính khống chế điểm như vậy?"
Khương Tầm Mặc mặt không đổi sắc nói: "Tớ không có khống chế điểm."
Diệp Triều Nhiênn mới không tin lời này của hắn, nhưng cậu cũng lười nói.
Diệp Triều Nhiên yêu cầu không cao, cậu chỉ muốn Khương Tầm Mặc cùng thi vào một trường đại học, thành tích bây giờ của bọn họ, hoàn toàn có thể cùng nhau thi vào đại học A, cho nên Diệp Triều Nhiên căn bản không cần lo lắng.
Học tập vẫn còn tiếp tục, đầu tháng 2, bản án sơ thẩm của nhà họ Phương cũng được quyết định.
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa hai người nhiều tội cùng chịu phạt, một người bị phán 20 năm, một nhà bị phán 15 năm.
Suy nghĩ đến vấn đề sức khỏe của Phương lão thái thái, chỉ bị kết án 5 năm. Nhưng với sức khỏe bây giờ của bà ta, căn bản không chịu được đến lúc đó.
Sau khi có phán quyết, Phương Kỳ Sơn không phục, đề nghị tiếp tục kháng cáo.
Thái Liên Hoa cũng đề nghị kháng cáo, bà ta không phải cảm thấy không công bằng, bà ta cảm thấy trừng phạt với mình quá nhẹ.
Phương Yến đã chết rồi, bà ta sớm đã không muống sống nữa.
Tòa vừa thẩm án xong, Phương lão thái thái đã đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Nghe ý của bác sĩ chữa trị, có lẽ bà ta nhiều nhất chỉ chống đỡ được một tháng.
Nhưng tình huống thực tế còn xấu hơn bác sĩ đánh giá, Phương lão thái thái chỉ kiên trì được nửa tháng, rồi cũng không mở mắt ra nữa.
Cho đến khi bà ta nhắm mắt, bà ta cũng không gặp Phương Thịch lấy một lần.
Những tin tức này Diệp Bùi Tống Nhã điều biết, nhưng hai người không muốn đến những chuyện phiền lòng này nói cho Diệp Triều Nhiên biết.
Cuối tháng 2 vửa qua đi, mùa xuân thuộc về tháng ba đã đến đúng hạn.
Thời tiết dần dần ấm lên, không có lạnh giá như mùa đông nữa, tinh thần học sinh cũng càng ngày càng tốt
Tống Nhã sợ mấy tháng này Diệp Triều Nhiên không đủ dinh dưỡng, cố ý xin nghỉ phép dài ngày ở nhà nấu cơm cho Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, đưa đến trường.
Thời gian thoáng một cái, tháng ba cũng trôi qua trong chớp mắt.
Vừa đến tháng tư, hải đường hai bên đường bắt đầu nở rộ.
Mùa xuân đến rồi, sinh nhật của Diệp Triều Nhiên cũng sắp đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]