↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Sau đó, Lan Tâm không hề do dự mà cẩn thận cởi giày, cuối cùng cô dùng sức nắm lấy một góc tấm bạt rồi nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
Khoảnh khắc khi chân vừa chạm đất, cô giống như về lại nhân gian.
Trái tim thoáng chốc kiên định, từ nhỏ nguyên chủ chưa từng được ăn qua một bữa cơm no, cô nhi viện nghèo đến mức ngay cả một chiếc gương cũng không có, làm mấy ngày nay cô không thể biết được bộ dạng hiện tại của mình ra sao.
Thùng xe cách mặt đất không cao, lúc cô nhảy xuống cũng không tạo ra âm thanh quá lớn.
Huống chi, tiếng ngáy ngủ giống như sét đánh ngược lại hoá thành bùa hộ mệnh tốt nhất.
Lam Tâm không có cách nào đi về phía trước, bởi vì trái phải hai bên đều là rừng cây đen nghịt, cô cũng chỉ có thể đi về hướng ngược lại.
Trời sáng, nhất định sẽ có người phát hiện cô mất tích, cô chỉ có thể đánh cược bản thân chạy đủ xa trong mấy tiếng này, đánh cược bọn họ sẽ không quay đầu lại tìm mình.
Nghĩ như thế, Lan Tâm dần chạy chậm lại.
Mới đầu, Lan Tâm vừa chạy vừa quay đầu lại, nhưng sau khi phát hiện không có ai đuổi theo, cô bắt đầu thong thả đi bộ.
Cô chưa từng đi qua con đường lớn nào tối đen như thế này.
Dường như con đường này không hề có điểm cuối.
Ban nãy liều mạng chạy, cho nên lúc này toàn thân cô rã rời, tinh thần sợ hãi, tình cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-thuong-vi/3598617/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.