↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
"Chị Hiểu Tuyết, chị Tiểu Thảo, hai người đi rồi cũng đừng quên em nha!" Ở sân trước, Hoa Hoa và Hiểu Tuyết hai mắt đẫm lệ, còn Lan Tâm vẫn duy trì tính cách trầm mặc như cũ, chỉ khẽ gật đầu.
Ở bên cạnh, mấy đứa trẻ cũng đứng thành tốp ba tốp năm đưa tiễn.
Có lẽ là do nguyên chủ quá mức quái gở, cho nên mấy ngày nay, cũng không ai phát hiện ra sự khác thường của Lan Tâm.
Mặc dù trời sinh tính tình lạnh nhạt như Lan Tâm, cũng không khỏi cảm thấy đáng buồn thay cho nguyên chủ.
Mười bảy năm sống ở trên đời, lại không có nổi một người có thể hiểu được cô ấy.
Tiểu Thảo, không sao cả, thế gian này không có ai yêu chúng ta, chúng ta đây cũng không cần phải yêu thế nhân.
Hôm nay, chính là ngày mà Lan Tâm trốn thoát khỏi chiếc lồng giam này.
"Được rồi, đừng khóc, chuyện tốt mà khóc lóc cái gì? Về sau mấy đứa cũng là người trưởng thành, tương lai tốt đẹp đang chờ đợi mấy đứa đó, lên xe, lên xe nào!"
Ở cổng lớn, dì Nguỵ vui mừng tiễn mọi người lên xe, thoạt nhìn giống như đang cưới chồng cho con gái.
Sớm biết được âm mưu của bọn họ, sắc mặt Lan Tâm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm khinh thường.
Dì Nguỵ trừng mắt nhìn cô một cái, tiểu tiện nhân, mấy ngày sau này cho mày ăn đủ.
Đó là một chiếc xe tải, tuy rằng lúc ấy Lan Tâm cũng không biết nó kêu là gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-thuong-vi/3598616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.