Nhìn mã xa càng ngày chạy càng xa, Duẫn Hạo chỉ gắt gao nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay bởi thế đã trở nên trắng bệch.
.
Hắn vốn có không muốn đến tiễn Tại Trung đi, nhưng hắn thật sự nhịn không được. Hắn chỉ muốn nhìn y thêm vài lần nữa, cho dù đã ở rất xa, cho dù không còn trông thấy rõ thân ảnh...
.
Chỉ mới thức trắng một đêm hôm qua, nhưng Duẫn Hạo thoạt nhìn đã vô cùng tiều tụy, hốc mắt trũng sâu thật sâu, trên gương mặt tuấn tú, mệt mỏi giăng đầy.
.
Đây là lần thứ hai ta tiễn Tại Trung ly khai!
.
Lần trước khi Tại Trung rời khỏi đây, ta cảm thấy đau, đau lắm... đau đến tê tâm liệt phế! Còn lúc này đây, sao so với lúc đó ta còn cảm thấy đau đớn hơn, đau đến không muốn nói, đau đến không muốn hô hấp, đau đớn đến mức không muốn tồn tại trên đời này thêm nữa...
.
Tại Trung! Đệ còn có thể quay về không?
.
Lần trước ta còn có dũng khí hỏi đệ như vậy, nhưng lần này, ta ngay cả dũng khí để hỏi đệ cũng không còn. Bởi vì ta sợ câu trả lời của đệ, lần trước đệ khiến ta đợi chờ năm năm, không biết lúc này đệ lại muốn ta chờ đợi trong bao lâu? Còn ta... Ta thực sự không biết bản thân còn có thể chờ đệ bao lâu nữa...
.
"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." - Duẫn Hạo bắt đầu ho khan kịch liệt.
.
Nghe được tiếng ho khan, hai người đứng dưới bậc thang mới phát hiện Duẫn Hạo đứng ở trên. Xương Mân trông dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-roi/1100622/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.