Chương trước
Chương sau
Nhìn mã xa càng ngày chạy càng xa, Duẫn Hạo chỉ gắt gao nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay bởi thế đã trở nên trắng bệch.
.
Hắn vốn có không muốn đến tiễn Tại Trung đi, nhưng hắn thật sự nhịn không được. Hắn chỉ muốn nhìn y thêm vài lần nữa, cho dù đã ở rất xa, cho dù không còn trông thấy rõ thân ảnh...
.
Chỉ mới thức trắng một đêm hôm qua, nhưng Duẫn Hạo thoạt nhìn đã vô cùng tiều tụy, hốc mắt trũng sâu thật sâu, trên gương mặt tuấn tú, mệt mỏi giăng đầy.
.
Đây là lần thứ hai ta tiễn Tại Trung ly khai!
.
Lần trước khi Tại Trung rời khỏi đây, ta cảm thấy đau, đau lắm... đau đến tê tâm liệt phế! Còn lúc này đây, sao so với lúc đó ta còn cảm thấy đau đớn hơn, đau đến không muốn nói, đau đến không muốn hô hấp, đau đớn đến mức không muốn tồn tại trên đời này thêm nữa...
.
Tại Trung! Đệ còn có thể quay về không?
.
Lần trước ta còn có dũng khí hỏi đệ như vậy, nhưng lần này, ta ngay cả dũng khí để hỏi đệ cũng không còn. Bởi vì ta sợ câu trả lời của đệ, lần trước đệ khiến ta đợi chờ năm năm, không biết lúc này đệ lại muốn ta chờ đợi trong bao lâu? Còn ta... Ta thực sự không biết bản thân còn có thể chờ đệ bao lâu nữa...
.
"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." - Duẫn Hạo bắt đầu ho khan kịch liệt.
.
Nghe được tiếng ho khan, hai người đứng dưới bậc thang mới phát hiện Duẫn Hạo đứng ở trên. Xương Mân trông dáng vẻ lung lay sắp ngã của Duẫn Hạo, vội vàng chạy lên đỡ lấy hắn, Cơ Phạm cũng vội chạy tới bên cạnh.
.
"Duẫn Hạo ca, huynh tại sao lại đi ra đây? Huynh không sao chứ?" - Xương Mân vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo lắc đầu, nhưng ho khan nhưng không ngừng được, thậm chí bắt đầu thổ huyết.
.
"Để như thế này không được! Duẫn Hạo ca, đệ sẽ đi gọi Tại Trung ca quay lại?" - Xương Mân vừa nói vừa toan đứng dậy.
.
"Không được!" - Duẫn Hạo cố sức kéo Xương Mân lại "Ta... Khụ khụ... Không muốn một lần nữa ràng buộc đệ ấy... Kỳ thực Tại Trung đi lần này... Căn bản là không nên trở về... Ta không đáng để đệ ấy tha thứ... Chỉ tiếc... Phác Hữu Thiên đã thành thân với Tuấn Tú... Tại Trung... Sau này người nào sẽ chiếu cố đệ..." - Duẫn Hạo càng nói thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
.
"Duẫn Hạo ca! Duẫn Hạo ca!" - Xương Mân hoảng hốt lay gọi Duẫn Hạo, nhưng hắn không hề có phản ứng.
.
Xương Mân thở dài, một tay ôm ngang bế Duẫn Hạo lên, cấp tốc đi vào trong trang, Cơ Phạm phía sau cũng theo sát hai người.
.
Tại Trung ca! Duẫn Hạo ca đã dằn vặt huynh năm năm, nhưng huynh ấy cũng vì thế mà thống khổ năm năm. Tình trạng hiện tại của huynh ấy không còn tốt được như năm năm trước nữa...
.
Tại Trung ca... Lẽ nào huynh thực sự đợi đến lúc Duẫn Hạo ca ra đi, rồi một mình ôm hận cả đời sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.