Chương trước
Chương sau
“Duẫn Hạo ca, rốt cuộc thái độ của Tại Trung ca như thế nào? Huynh chỉ cần nói một câu thôi?” – Xương Mân vừa lo lắng vừa sốt ruột nhìn Duẫn Hạo từ đầu đến giờ chỉ ngồi yên trên ghế.
.
Sau khi Duẫn Hạo từ khách điếm trở về Minh trang, bộ dạng chính là thủy chung một mực ngồi đờ đẫn trên ghế, ánh mắt vô thần. Bất luận Xương mân và Cơ Phạm nói gì, đối với Duẫn Hạo cứ như gió thổi ngoài tai, một lời không nghe, nửa câu chẳng đáp khiến hai người như “kiến bò trong chảo nóng”, chỉ biết xoay quanh mà không thể làm được gì.
.
“Với thực lực hiện tại của Minh trang, huyết tẩy Đoạn Nhai sơn trang hẳn là không thành vấn đề?” – Vốn tưởng người kia đã quên mất cách nói chuyện, vậy mà đột ngột nói một câu không đầu không đuôi.
.
“Hả?” – Xương Mân đầu tiên là sửng sốt một chút, một lúc sau mới có thể phản ứng lại “Chuyện… chuyện đó không thành vấn đề! Bất quá nếu vô cớ xuất binh, chỉ e sẽ gây ra sóng gió.”
.
“Nếu như vậy! Ngay ngày mai hãy tập hợp tất cả thuộc hạ trong trang, chúng ta huyết tẩy Đoạn Nhai sơn trang!” – Ánh mắt Duẫn Hạo lộ ra sát khí bức người.
.
Nguyên lai khi nãy, Duẫn Hạo chỉ một mực suy tính, tự hỏi làm sao mới có thể giải quyết hiểm cảnh trước mắt Tại Trung. Tại Trung căn bản hận ta thấu xương, nhất định đệ ấy không chịu bước vào Minh trang nửa bước. Thậm chí còn không muốn ta nhúng tay vào chuyện của đệ ấy nói gì đến chuyện chấp nhận sự bảo hộ của Minh trang. Sự tình đã thành ra vậy, ta chỉ còn một biện pháp duy nhất: lập tức diệt trừ Lý Tú Mãn.
.
“Duẫn Hạo ca, huynh có thể trước tiên bình tĩnh một chút được không? Nếu chúng ta vô duyên vô cớ huyết tẩy Đoạn Nhai sơn trang sợ rằng toàn bộ võ lâm nhân sĩ trên giang hồ sẽ bất mãn với Minh trang. Chưa nói đến chuyện, từ năm năm trước bởi bệnh căn của huynh mà đã có rất nhiều kẻ giương giương mắt hổ muốn thôn tính Minh trang. Hiện giờ, huynh làm như vậy, khẳng định bọn chúng sẽ “thọc gậy bánh xe”, mượn cớ đó mà tấn công Minh trang. Đến lúc đó, chỉ e chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!” – Xương Mân bình tĩnh khuyên bảo Duẫn Hạo.
.
“Thế nhưng…. chính là không làm như vậy, Tại Trung sẽ gặp nguy hiểm! Đệ ấy căn bản không chịu nghe lời ta. Ta càng khuyên nhủ, đệ ấy càng làm trái! Ba ngày nữa, Tại Trung một khi bước chân vào hang ổ của Lý Tú Mãn… ta cũng không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra nữa!” – Duẫn Hạo càng nói càng không thể bình tĩnh.
.
“Thế nhưng Duẫn Hạo ca, huyết tẩy Đoạn Nhai sơn trang thực sự có điểm…” – Xương Mân cau mày.
.
“Có điểm gì?” – Duẫn Hạo nhướng mày “Ta một khi muốn huyết tẩy bất kể sơn trang nào, đâu cần có lý do? Nếu có kẻ nào bất phục, cứ đến đây! Từ xưa đến nay, Trịnh Duẫn Hạo ta chưa từng sợ bất cứ ai!” (Đúng rồi, Hạo ca chỉ “nể” duy nhất thê tử của mình thôi! Đâu có sợ ai ^^)
.
“Duẫn Hạo ca, đệ biết huynh chẳng thèm để ai vào mắt. Nhưng quả thực làm như vậy, đối với chúng ta vạn phần không có lợi!” – Cơ Phạm từ này đến giờ trầm mặc, lúc này mới mở miệng “Coi như không nói đến chuyện thực lực của Minh trang từ sau khi huynh bị bệnh đã yếu đi rất nhiều, huyết tẩy Đoạn Nhai sơn trang tuyệt không dễ dàng giống như suy nghĩ của huynh. Mà chỉ quan tâm đến chuyện, nếu như Minh Trang bị các môn phái trên giang hồ chèn ép thì đối với Tại Trung ca e rằng cũng bị ảnh hưởng. Xương Mân nói Tại Trung ca là một người ngoài miệng thì cãi bướng còn bên trong thực tâm lại yếu mềm. Bởi vậy, Tại Trung ca nói gì thì nói, có ngoan độc quyết tâm mặc kệ huynh, cũng không thể mặc kệ Xương Mân a. Huynh ấy đã không còn võ công, nếu như bị cuốn vào giang hồ phân tranh quả thực…”
.
“Vậy ngươi nói xem, ta nên làm gì?” – Duẫn Hạo cắt ngang lời Cơ Phạm đang muốn thao thao bất tuyệt.
.
“Rất đơn giản!” – Cơ phạm cười cười “Ba ngày nữa, Tại Trung ca muốn đi Đoạn Nhai sơn trang thì cứ để huynh ấy đi. Chỉ cần huynh bám theo là được. Đệ thiết nghĩ, lẻn vào Đoạn Nhai sơn trang đối với Duẫn Hạo ca hẳn là việc dễ như trở bàn tay. Nếu như Lý Tú Mãn có ý đồ bất chính, huynh có thể dễ dàng phát hiện ra. Sau đó tùy tình hình mà hành động, có thể dùng pháo hoa đặc biệt của Minh trang thông báo cho bọn đệ biết. Như vậy, chúng ta hoàn toàn có lý do chính đáng để huyết tẩy Đoạn Nhai sơn trang, và sẽ không có kẻ nào dám ho he nửa lời.”
.
“Nhưng làm như vậy Tại Trung sẽ gặp nguy hiểm!” – Duẫn Hạo mày kiếm gắt gao nhăn lại.
.
“Duẫn Hạo ca! Huynh đường đường là Thiên hạ đệ nhất, sao hiện tại ngay cả tự tin bản thân có thể bảo hộ một người cũng không có vậy?” Cơ Phạm nhướng mày, cất cao giọng “Nếu quả thực như vậy, một ngày nào đó Tại Trung ca có suy nghĩ lại thật, thì huynh cũng không còn là Trịnh Duẫn Hạo mà huynh ấy một lòng yêu thương nữa a! Chẳng thể bảo hộ ái nhân chu toàn thì sao có thể mang lại cảm giác an toàn cho người đó đây?”
.
“Cơ Phạm, sao ta lại có cảm giác ngươi đang kích ta nhỉ?” – Duẫn Hạo nheo mắt nhìn Cơ Phạm. (Ai!!! Người đâu mà tinh vậy ^^)
.
“Đệ không hề a! Đệ chỉ nói sự thật thôi.” Cơ Phạm nhún nhún vai “Từ lần đầu tiên đệ trông thấy huynh, đã có cảm giác hoài nghi người mang tên Trịnh Duẫn Hạo võ công đệ nhất vang danh giang hồ với người ở trước mắt đệ có đúng là một hay không nữa? Huynh ấy, ngay cả một chút quyết đoán cũng không có, đây thực sự là người Kim Tại Trung yêu thương say đắm sao?” (Ôi!!! Đá xoáy có trình độ, có level hẳn hoi! Không hổ là “tri kỷ trong truyện” của Mân ca nha)
.
“Cơ Phạm!” – Xương Mân cảm thấy Cơ Phạm càng nói càng thái quá, không còn cách nào khác là âm thầm lôi kéo tay áo cậu.
.
Duẫn Hạo nhìn Cơ Phạm cười cười “Có quyết đoán hay không cũng phải tùy thời điểm, còn trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này điều đó là bất khả thi. Nếu như ngày hôm nay, không phải Tại Trung mà đổi lại là ngươi, Xương Mân cũng sẽ quyết không chấp nhận biện pháp nguy hiểm như vậy đâu.”
.
“Thế nhưng…”
.
“Trang chủ! Bên ngoài có một nữ tử gọi là Lương Nhi muốn gặp ngài! Nàng ta nói mình là nha hoàn hầu cận của Tại Trung thiếu gia, hơn nữa nàng ta hình như bị thương.” – Một đại hán từ ngoài chạy vào cắt ngang lời của Cơ Phạm.
.
“Để cô ta đi vào!” – Duẫn Hạo nhíu mày. Nha hoàn hầu cận Tại Trung bị thương ư, chẳng lẽ Tại Trung đã xảy ra chuyện? (Đoán chuẩn dã man ^^)
.
Chỉ sau chốc lát, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn loạng choảng lảo đảo tiến vào. Duẫn Hạo giương mắt vừa nhìn, quả nhiên nhận ra nàng ta chính là tiểu nha đầu bên cạnh Tại Trung.
.
“Trịnh Trang chủ! Tại Trung thiếu gia bị người ta bắt đi rồi!” – Lương Nhi vừa bước qua cửa đã khẩn trương thông báo.
.
“Ngươi nói cái gì?!” – Duẫn Hạo bật dậy ngay lập tức “Xảy ra khi nào?”
.
“Không lâu ngay sau khi người rời đi!” – Thần sắc Lương Nhi đã muốn trắng bệch “Chúng tôi vốn định bảo vệ để Tại Trung thiếu gia trốn thoát, nhưng võ công của những kẻ đó cao hơn chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi thực sự không thể địch lại. Trịnh Trang chủ, người mau nghĩ ra cách gì cứu thiếu gia đi!” – Lương Nhi vô cùng lo lắng cùng tự trách.
.
“Các ngươi… Các ngươi là một lũ phế vật sao?! Ta bất quá chỉ ly khai quá hai canh giờ, vậy mà chuyện này cư nhiên xảy ra! Các ngươi…” – Duẫn Hạo tức giận đến không nói thành lời, một chưởng chụp xuống, phá nát bàn trà bên cạnh.
.
“Duẫn Hạo ca! Huynh bình tĩnh lại đã, chúng ta trước hết là phải nghĩ ra biện pháp cứu Tại Trung ca a!” – Xương Mân vội nói.
.
Duẫn Hạo không nói thêm gì, chậm rãi ngồi xuống, nỗ lực khiến chính mình bình tĩnh lại. Sau đó trầm tư thêm một lát, quay sang nhìn Lương Nhi “Ai đã bắt Tại Trung đi?”
“Việc này… tiểu nữ không rõ lắm!” Lương Nhi cúi đầu “Nhưng có thể chắc chắn kẻ đó do Lý Tú Mãn sai khiến! Ngoại trừ lão ta, không ai có động cơ để làm chuyện đó.”
.
“Ta cũng nghĩ như vậy!” – Ánh mắt Duẫn Hạo trở nên âm trầm.
.
Ta thực sự quá mức sơ suất! Lý Tú Mãn mời Tại Trung ba ngày sau đến Đoạn Nhai sơn trang, nên ta mới nghĩ trong ba ngày này lão ta sẽ không có thêm thủ đoạn gì nữa. Chẳng ngờ ta vừa mới vắng mặt, lão ta đã phái người gây bất lợi đối với Tại Trung.
.
Xem ra ta đã quá xem thường Lý Tú Mãn rồi! Nhất định lão ta đã gài gián điệp xung quanh khách điếm, bởi thế mới không chỉ biết được nhất cử nhất động của Tại Trung mà còn nhắm rõ trong lòng bàn tay hành tung của ta. Nếu không thì sao lão ta có thể nắm bắt thời cơ chính xác đến vậy. Lão hồ ly đó!
.
“Duẫn Hạo ca! Xem ra lần này Lý Tú Mãn đã đi trước chúng ta một bước rồi!” – Cơ Phạm trầm ngâm nói.
.
“Nếu đã như vậy, chúng ta không thể chờ thêm nữa! Nếu cứ tiếp tục để Lý Tú Mãn dắt mũi dẫn đi thế này chỉ e càng lúc càng khó có cơ hội cứu được Tại Trung!” – Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Lương Nhi “Ngươi là người của Yên Vũ các, hẳn là biết làm sao để liên lạc với Phác Hữu Thiên? Ngay lập tức nghĩ cách thông báo cho gã biết chuyện Tại Trung đang gặp nạn. Nếu chẳng may cả ta cũng xảy ra chuyện, không thể cứu được Tại Trung. Gã nhất định phải nghĩ ra biện pháp cứu Tại Trung ra. Sau đó cả Minh trang và Tại Trung, ta đều giao lại cho gã.” (Ak ak!!! Té ghế =.=|||)
,
“Duẫn Hạo ca, sao lại nói toàn điềm xấu như vậy! Chỉ có một tên Lý Tú Mãn mà thôi, loại sự tình này trước đây chúng ta không phải là chưa từng gặp qua!” – Xương Mân nhíu mày nói.
.
Duẫn Hạo nhìn Xương Mân rồi thở dài một hơi.
.
Đúng vậy, đúng là trước đây Tại Trung đã bị Thôi Đông Húc bắt cóc, nhưng chuyện lần đó với lần này hoàn toàn khác biệt. Thứ nhất, Thôi Đông Húc lúc đó có thể nói là kẻ tứ cố vô thân, nhưng Lý Tú Mãn còn có Đoạn Nhai sơn trang. Thứ nhì, Thôi Đông Húc trước đây từng nảy sinh ái mộ chi tình với Tại Trung, ít nhiều gì hắn ta cũng không đành lòng thương tổn tính mạng đệ ấy, còn Lý Tú Mãn hoàn toàn không có, chẳng biết lão ta sẽ dùng những thủ đoạn gì đối với Tại Trung nữa.
.
Bởi vậy, lần này ta chỉ có thể liều mạng, dùng chính tính mạng này, dùng cả Minh trang! Dù có phải trả giá tất cả, ta cũng muốn cứu được Tại Trung mang về đây! Ta sẽ không để đệ ấy phải rụng dù chỉ một sợi tóc!
(Ran spoil chút cho mọi người “mừng”: tuy Hạo ca hạ quyết tâm như vậy nhưng Tại ca vẫn bị thương chút đỉnh! Khổ thấy “chồng” bị kẻ khác 35, không tăng xông mới lạ! Thương nhỏ thôi, còn Hạo cao ý hả T^T, sơ mướp còn thua xa =.=|||)
“Đi! Mau chóng triệu tập toàn bộ thuộc hạ. Chúng ta ngay bây giờ phải đến Đoạn Nhai sơn trang!” – Duẫn Hạo ra lệnh.
.
“Không được!” – Cơ Phạm đột nhiên phản đối “Duẫn Hạo ca, nếu tất cả mọi người đến đến đó, nếu như Lý Tú Mãn dùng Tại Trung ca uy hiếp chúng ta, lẽ nào muốn chúng ta toàn bộ đầu hàng? Muốn đi, thì chỉ có thể một mình huynh đi mà thôi.”
.
“Cơ Phạm! Đệ nói gì vậy?! Một mình Duẫn Hạo ca đi chẳng phải quá nguy hiểm sao?” – Xương Mân quay ngoắt sang nhìn Cơ Phạm.
.
“Như thế so với chuyện toàn bộ bị tiêu diệt vẫn khả thi hơn. Xương Mân, bình thường huynh chẳng phải kiên cường hơn ta rất nhiều sao? Sao đến lúc này lại có thể hồ đồ đến mức đó? Quá lo lắng sẽ đánh mất lý trí, cả huynh, cả Duẫn Hạo ca nữa, hai người lúc này càng phải bình tĩnh suy tính mới được!” – Vẻ mặt Cơ Phạm vô cùng bình tĩnh.
.
Duẫn Hạo nhìn Cơ Phạm, nhíu nhíu mày. Đúng vậy, nếu đem toàn bộ lực lượng của Minh trang đến đó tấn công, nhất định lộ ra nhiều sơ hở. Nhưng đây là phương án nhanh nhất, ta hiện tại chẳng thể bình tĩnh nổi, thì làm sao có thể phân tích thế cục, an bài thuộc hả, căn bản vô pháp lập ra kế hoạch khả thi.
.
“Cơ Phạm nói không sai! Thế nhưng ta đợi không được. Một mình ta sẽ đến đó trước, các ngươi ở lại hành động tùy theo hoàn cảnh đi!” – Duẫn Hạo nói xong, tiện tay cầm lấy kiếm phi thân khỏi đại sảnh. Ta không muốn cũng không thể chờ thêm dù chỉ nửa khắc n ữa! Ta nhất định phải nhanh chóng đi cứu Tại Trung.
.
Xương Mân thấy thế muốn ngăn Duẫn Hạo, lại bị Cơ Phạm kéo tay.
.
“Để Duẫn Hạo ca đi đi, huynh không tin đệ sao?” – Cơ Phạm mỉm cười với Xương Mân.
.
Nhìn Duẫn Hạo ly khai, Xương Mân có chút bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn Cơ Phạm.
.
“Rốt cuộc đệ đang có mưu ma chước quỷ gì a?”
.
“Đệ không có, đệ chỉ đang suy nghĩ xem Lý Tú Mãn đang có mưu kế thâm hiểm nào thôi!” – Trong mắt Cơ Phạm tràn đầy cơ trí.
.
“Lão ta mang Tư Mã Chiêu chi tâm1, người qua đường ai ai cũng hiểu rõ, đệ suy nghĩ làm gì?” – Xương Mân liếc mắt nhìn Cơ Phạm.
.
“Nếu đã biết như vậy, sao huynh và Duẫn Hạo ca còn muốn dẫn toàn bộ thuộc hạ Minh trang đi, như vậy có khác bản thân tự tìm đến tử lộ không? Thật đúng là lo lắng quá sẽ đánh mất lý trí mà!” – Cơ Phạm nói xong ghé vào tại Xương Mân nói nhỏ vài câu.
.
Xương Mân nghe xong thì biểu cảm muốn sáng bừng, khóe miệng hơi cong lên.
.
“Ta thật không nghĩ tới điểm này!” – Trong mắt Xương Mân lộ ra tia tính toán “Nếu theo như lời đệ nói, Lý Tú Mãn muốn bày ra màn “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng đằng sau2”, vậy chúng ta sẽ làm thợ săn đứng sau lưng chim sẻ.”
.
“Không sai, đúng là như vậy đó!” – Cơ Phạm gật đầu.
.
Hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều không mở lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.