Ngồi ở bên giường, nhìn Tại Trung khóc trong mơ, thần tình Duẫn Hạo sớm như tro tàn lại thêm lạnh lẽo như băng. . "BUÔNG RA... KHÔNG ĐƯỢC A..." (Mấy câu này có nhiều nghĩa thật đấy??? Chẳng trách người nghe hiểu lầm! =.=|||) . Tại Trung không phải là đang mơ đến chuyện ngày trước ta đã... Đã năm năm trôi qua rồi, sao những ký ức đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Tại Trung đến vậy? Tại Trung! Xin lỗi, ta đã khiến đệ thực thương tâm! . "Tại Trung, đệ mau tỉnh lại đi! Tỉnh, tỉnh lại! Không còn ai có thể khiến đệ bị thương tổn nữa! Tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi! Mau tỉnh lại!" - Duẫn Hạo dịu dàng lay tỉnh Tại Trung. . "Ân..." - Tại Trung rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, nhưng tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi ác mộng, nhãn thần mông lung, không hề có tiêu cự. Vừa nhào vào lòng Duẫn Hạo vừa nói "Hữu Thiên... ta mơ thấy ác mộng..." (Công nhận tác giả ... "ác" =.=||| Ran còn phải học tập nhiều *chấm mồ hôi*) . Chỉ cần nghe một tiếng "Hữu Thiên" đó thôi, Duẫn Hạo đã cảm thấy tâm như vỡ ra, đau đớn từng hồi. Dựa vào hành động này của Tại Trung, có lẽ chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần. Nói cách khác, lúc bình thường Tại Trung thường xuyên mơ thấy ác mộng, mà mỗi lần như vậy, nhất định là Phác Hữu Thiên luôn túc trực ở bên cạnh. Nghĩ như vậy, chua xót khổ sở cùng yêu thương song song tràn ngập cõi lòng, khiến cổ họng Duẫn Hạo như nghẹn lại, một chút thanh âm cũng không phát ra được. . Hít một hơi thật sâu, Duẫn Hạo vòng một tay ra sau lưng Tại Trung, dịu dàng vỗ về, trong mắt tràn đầy yêu thương cùng không nỡ. . "Đừng sợ, mọi chuyện đã qua cả rồi!" . Vốn dĩ Tại Trung đang vùi người thật sâu vào lòng Duẫn Hạo, nhưng nghe xong câu nói kia toàn thân không khỏi chấn động. Ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với gương mặt mà y không mong muốn nhìn thấy trong hoàn cảnh này nhất, Tại Trung lập tức vùng thoát ra khỏi vòng tay của Duẫn Hạo, toàn thân thối lui về phía sau. Giữa hai người bất chợt hình thành một khoảng cách thật lớn. . "Sao lại là ngươi?!" - Tại Trung có chút hoang mang hỏi. . "Ở đây không phải là Yên Vũ các, cho nên cũng không có Phác Hữu Thiên. Đệ thấy thất vọng sao?" - Duẫn Hạo nhàn nhạt mở miệng, trong thanh âm mang theo tia sầu bi. . "Sao ngươi lại có mặt ở đây? Chẳng phải ngày hôm qua ta đã bảo ngươi rời khỏi đây sao?!" - Tại Trung đã khôi phục xong thần tình lạnh lùng như cũ. . "Đệ đang chơi với lửa, ta sao có thể rời đi!" - Duẫn Hạo nhìn Tại Trung, nhãn thần có ý trách cứ "Tại Trung, ta đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa đệ và Lý Tú Mãn rồi. Ba ngày nữa, đệ tuyệt đối đừng đến Đoạn Nhai sơn trang, Lý Tú Mãn nhất định không có thiện ý." . "Ngươi lại theo dõi ta?" - Tại Trung lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo, trong mắt mơ hồ có lửa giận. . "Đó không phải là theo dõi, ta quan tâm đệ nên mới làm vậy." - Duẫn hạo nhíu mày nói. . "Ta không cần ngươi quan tâm! Chẳng phải ngươi đã thề với Hi Triệt ca, trừ phi ta nguyện ý, bằng không ngươi sẽ không xuất hiện trước mặt ta đấy ư? Vì sao lúc này ngươi cứ như âm hôn bất tán bám theo ta?! Ta không muốn trông thấy ngươi!" - Tại Trung hung hăng nói. (Mèo xù lông đã khiếp... Huống hồ Kim Hoa Hoa mà đã xù lông, Gấu cũng bị dọa sợ ^^) . "Đúng là ta đã thề với Hi Triệt ca, nhưng mắt thấy đệ đối mặt với nguy hiểm, ta không thể bỏ mặc được! Tại Trung! Đệ thông minh như vậy, lẽ nào không nhìn ra mục đích của Lý Tú Mãn khi lão ta đến đây. Chẳng lẽ đệ muốn tự đẩy bản thân vào trong nanh vuốt của lão, để lão dùng đệ uy hiếp ta sao?" - Thanh âm Duẫn Hạo khó nhịn mà đã cao thêm mấy phần. . Tại Trung nghe Duẫn Hạo nói xong chỉ cười nhạt một tiếng. Ánh mắt sắc bén nhìn hắn "Đúng là nực cười! Dùng ta để uy hiếp Trịnh Trang chủ cao cao tại thượng sao? Sao ta lại không biết bản thân mình nguyên lai lại có giá trị đáng để người ta lợi dụng đến vậy? Thực sự là không thể tin được a." . "Tại Trung..." - Duẫn Hạo bất đắc dĩ nhìn Tại Trung, không biết phải nói gì cho phải. . "Ta muốn làm gì thì đó là chuyện của ta, không tới lượt ngươi nhúng tay vào! Ngươi cũng không cần phải vờ vĩnh là quan tâm đến ta như thế! Kim Tại Trung ta với ngươi từ lâu đã không còn dính dáng gì đến nhau nữa rồi!" - Tại Trung gằn giọng, trong câu tràn đầy tuyệt quyết. . "Tại Trung, đệ đừng nói như vậy nữa, có được không? Ta biết đệ hận ta, nhưng nói thế nào chúng ta cũng đã lớn lên cùng nhau. Lẽ nào đệ không nhớ dù chỉ một chút tình cảm thôi ư?" - Thanh âm Duẫn Hạo lộ ra một tia hèn mọn. . "Hừ! Trịnh Duẫn Hạo!" - Trong mắt Tại Trung lóe lên lệ quang, tràn đầy đau thương nhìn Duẫn Hạo "Ngươi còn nhớ là chúng ta đã lớn lên bên nhau sao? Sao lúc phế đi võ công của ta, ngươi không nhớ chúng ta đã lớn lên bên nhau! Năm năm trước, đêm hôm ấy, khi ngươi làm vậy với ta, sao ngươi không nhớ rằng chúng ta đã lớn lên bên nhau! Tình cảm ư? Ngươi đối với ta, đã từng tồn tại một chút tình cảm nào sao?" - Tuy bản thân y đã nỗ lực chịu đựng, nhưng cuối cùng, lệ ngân vẫn không thể kiềm chế mà chảy xuống, hàm chứa bao nhiêu oán hận. . "Tại Trung..." . Duẫn Hạo vươn tay muốn lau đi lệ ngân trên má Tại Trung, nhưng lại bị y hung hăng hất ra. . "Trịnh-Duẫn-Hạo! Đừng bao giờ nhắc lại trước mặt ta hai chữ tình cảm đó! Ngươi không có tư cách!" - Ngữ khí của Tại Trung cực kỳ bình tĩnh, nhưng từng chữ một đều biểu lộ y có bao nhiêu tuyệt tình. . "Ta chỉ có thể nói lời xin lỗi với đệ. Ngoài câu xin lỗi, ta không còn lời nào để nói cả!" - Duẫn Hạo nhắm mắt hít sâu một hơi, có cảm giác ngực hắn đang đau nhức muốn vỡ ra "Thế nhưng, đừng làm gì tùy hứng, có được không? Lý Tú Mãn, lão ta thực sự..." . "CÂM MIỆNG!" - Tại trung cắt ngang lời Duẫn Hạo "Lý Tú Mãn sẽ đối ta thế nào cũng không có quan hệ gì với ngươi! Đừng bắt ta nhắc lại một lần nữa! Đi ra ngoài, ngươi cút ngay cho ta!" . "Được, ta cút! Tại Trung, đệ chiếu cố bản thân mình cho tốt!" - Duẫn hạo nói xong xoay người ly khai phòng. Vừa bước chân khỏi cửa, chỉ sau nháy mắt, khóe miệng đã tràn ra tơ máu. . Vội uống dược hoàn Chính Thù điều chế dành riêng cho mình, Duẫn Hạo ôm ngực đứng ngoài cửa thở dốc. . Đúng thật! Năm xưa, ta đã đối xử tàn tệ với Tại Trung, sao lại không nhớ đến tình cảm giữa chúng ta chứ? Thế nhưng Tại Trung a, đệ sẽ không biết đâu! Năm đó, là do ta quá yêu đệ, cho nên mới có suy nghĩ muốn độc chiếm đệ. Chỉ có đệ mới khiến ta quên đi tất cả, đánh mất toàn bộ lý trí, nên mới có thể một lần lại một lần thương tổn đệ... . Ta biết ta không đáng được tha thứ! Nhưng vì sao ngay cả một có hội để ta chuộc tội đệ cũng không cho ta? Càng không cho ta quyền ở bên cạnh bảo hộ đệ? Tại Trung, đệ không biết là, tận mắt nhìn đệ đi vào "hang hùm miệng gấu", ta sợ hãi đến mức nào không? Tại Trung, đệ có thể oán ta, có thể hận ta, nhưng đừng phủ nhận tình yêu mà ta dành cho đệ! Hãy tin tưởng ta, ta thực lòng yêu thương đệ mà... . Nhìn Duẫn Hạo ly khai, Tại Trung lại càng cảm thấy buồn bực. Trong mắt Duẫn Hạo có bao nhiêu khổ sở, y không phải không nhìn thấy, mà bản thân đã chọn cách phớt lờ đi. . Ta không nên vì Trịnh Duẫn Hạo mà có bất cứ cảm xúc gì! Ta không nên, thực sự không nên...! . Nhưng vì lý do gì, tâm lại đau như vậy? Nhớ lại cơn ác mộng ban nãy, Tại Trung thở dài một hơi. . Tuy đây không phải là lần đầu tiên ta mơ thấy ác mộng, nhưng thực sự là lần đầu tiên mơ thấy bản thân không phải bị Duẫn Hạo dằn vặt, mà là thấy Duẫn Hạo bị thương! . Nhớ lại tình cảnh lúc y đâm chủy thủ vào ngực Duẫn Hạo năm năm trước, Tại Trung không khỏi nhíu mày chặt lông mày. Cảm giác đó, ta tuyệt không muốn trải qua một lần nào nữa! (Tại ca yên tâm đi, anh cầu gì, tác giả cũng... không cho đâu =.=|||) . Nằm xuống giường, nhắm hai mắt, thế nhưng Tại Trung có cảm giác bản thân vô pháp trấn tĩnh lại. . Ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này! Bằng không ta sẽ phát điên mất! Tự ta sẽ khiến ta phát điên! . Bởi ta vĩnh viễn không có khả năng thờ ơ với Trịnh Duẫn Hạo!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]