Trong sương phòng Duẫn Hạo, Hi Triệt lúc này đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, sớm đã không còn chút khí thế sắc bén và cường liệt như lúc mới về nữa, hai mắt mở to nhìn ngang nhìn ngửa, Hàn Canh thủy chung đứng bên cạnh hắn, gương mặt cũng đã song song với mặt đất tự lúc nào, giống hệt một tiểu hài tử vừa gây ra lỗi lầm.
.
"Chính Thù, thương thế của Duẫn Hạo có nặng lắm không?" Hi Triệt nhịn không được hỏi Chính Thù đang ngồi cạnh giường bắt mạch cho Duẫn Hạo.
.
Chính Thù không nói năng gì, chỉ lẳng lặng bắt mạch cho Duẫn Hạo, một lúc lâu sau, thở dài rồi cẩn thận cho tay Duẫn Hạo vào trong chăn.
"Thế nào? Duẫn Hạo sao rồi?" Hi Triệt vừa trông thấy Chính Thù đứng dậy, đã vội vàng truy vấn.
.
"Cũng không có gì quá nguy hiểm." Chính Thù cau mày "Bất quá, Duẫn Hạo phải hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian, một chưởng của Hàn Canh tuy chỉ dùng không quá ban thành công lực, nhưng lại vừa vặn đánh trúng vào vết thương trên ngực hắn, thành ra vết thương lần thứ hai bị nứt ra. Hơn nữa có lẽ Duẫn Hạo do u uất quá mức, cho nên mới thổ huyết."
.
"Sao Duẫn Hạo lại bị thương tại nơi đó chứ? Với công phu của hắn, sao có thể để người ta đâm bị thương tại nơi trí mạng như vậy chứ, hơn nữa vết thương còn rất sâu nữa?" Hi Triệt quá mức nghi hoặc.
.
"Chuyện này..." Chính Thù thoáng do dự "Vết thương đó... là do Tại Trung đâm tối qua."
.
"Tại-Trung?" Hi Triệt mở to hai mắt "Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-roi/1100597/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.