Cắn răng chịu đựng cơn đau do vết thương bị nứt ra, Duẫn Hạo cố gắng đi thật khẽ đến bên cạnh giường, nhìn như muốn khắc sâu hình bóng kia vào tâm trí.
.
Tại Trung đang nằm mê man trên giường, im lìm và bình thản, chỉ mới thoạt nhìn đã thấy y thực yếu đuối. Duẫn Hạo khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tại Trung. Nhẹ nhàng như cánh bướm, men theo từng đường nét, một lần lại một lần. Thực muốn đôi mắt, bờ môi kia mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm hắn. Từng giọt lệ ngân, vô thanh vô thức tuôn rơi, mang theo không muốn cùng đau lòng.
.
Tại Trung, đệ thắng rồi, đệ muốn đi khỏi đây sao? Được! Ta sẽ buông tay. Bọn họ nói rất đúng, từ trước đến giờ, tất cả những gì ta mang đến cho đệ chỉ toàn là thống khổ. Là chính ta đã khiến đệ bị tổn thương thực sâu. Trịnh Duẫn Hạo đã làm biết bao chuyện sai lầm, dựa vào cái gì ép đệ phải tha thứ cho ta...
.
Chỉ là Tại Trung a! Nếu như chỉ mất thêm một đêm nữa, đệ có thể cho ta cơ hội để xóa nhòa tổn thương ta đã gây ra, để đệ bớt oán hận ta một chút? Tại Trung a, nếu như vậy, có khi nào đệ đồng ý quay về đây để ta được trông thấy đệ một lần nữa không? Không phải là ta muốn ràng buộc đệ lần nữa đâu! Ta chỉ đơn thuần muốn được tận mắt nhìn thấy đệ một chút, xem người ở bên cạnh có thực sự chăm sóc đệ có tốt không thôi...
.
Sự vuốt ve của Duẫn Hạo dù dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-roi/1100596/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.