Kỳ Tự nhìn Minh Dao hỏi: “Em không biết?”
Kiểu nói này, giống như là mình phải biết không bằng. Minh Dao lại nghiêm túc suy nghĩ mấy lần, lắc đầu chắc chắn: “Thật sự em không nhận ra”.
Yên tĩnh một lát, Kỳ Tự nói đầy ẩn ý: “Không biết cũng bình thường”.
Minh Dao không hiểu anh đang nói gì, đảo mắt suy nghĩ một hồi, nhớ tới sau lưng anh còn có Tưởng Vũ Hách thông thạo các kịch bản trong giới giải trí, lập tức giống như hiểu ra điều gì đó, kêu lên —
“Em biết rồi”
Kỳ Tự: “Hửm?”
“Nhất định là Tưởng tổng chỉ anh đúng không?”
Kỳ Tự nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai”.
“Vậy thì em biết rồi, he he”. Dáng vẻ của Minh Dao giống như cuối cùng đã ăn được quả dưa thật, dương dương tự đắc: “Chắc chắn anh ấy kêu anh lấy đại một bóng hình đen lập lờ nước đôi để mọi người liều mạng đoán, sau lại nhờ vào đó để chuyển dời sự chú ý của mọi người đối với em, thật ra người trong tấm hình này không hề tồn tại, hai người đang tung hoả mù.
Kỳ Tự: “…….”
Anh cười.
Minh Dao không phục: “Cười gì chứ, em đoán đúng kịch bản của 2 anh rồi phải không?”
Tận cho đến khi 2 người ngồi vào xe, Minh Dao vẫn còn nghiêm túc nêu ví dụ:
“Mấy cái dưa thiệt hay giả trong giới giả trí đó, em liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được, là người ăn dưa lâu năm mà, kịch bản này của anh và Tưởng tổng em đã từng thấy qua, giống như trước đây là……”
Cứ như vậy, Kỳ Tự nghe cô luyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-phai-co-dang-ve-cua-the-than/502893/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.