Như đã dự tính, khoảng 10 giờ sáng Chu Hạc đã lấy sách đi đến phòng bệnh của Hứa Kỷ Trạch.
"Tích... tắc..." Thật nhỏ thật nhỏ tiếng đồng hồ vang lên.
Chu Hạc nghi hoặc nghiêng đầu, trong phòng không phải dùng đồng hồ điện tử sao?
Cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cái đồng hồ treo tường hình cây nấm hồng, nấm mập ú tròn to hồng phấn, nhìn rất có cảm giác hoạt hình thiếu nữ. Chắc là của Thanh Trà đem đến.
Chu Hạc thu hôi tầm mắt lật ra trang sách đọc cho Hứa Kỷ Trạch nghe.
"Tích... tắc..."
Thật nhỏ tiếng lật sách và tiếng đồng hồ cùng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, "phần phật" âm thanh bức màn bị gió thổi bay, quanh quẩn trong phòng là giọng nói dịu dàng của Chu Hạc, âm thanh như tiếng suối, trong trẻo êm tai.
Có thể là do bữa sáng làm vận động, hoặc có lẽ do trong phòng nhiệt độ ấm áp thích hợp để ngủ, mí mắt của Chu Hạc mỗi lúc một nặng.
"Cạch." Quyển sách rơi xuống sàn, Chu Hạc cũng ngã ra phía sau theo quán tính. Cứ ngỡ cậu cứ thế ngã xuống nhưng cánh tay bỗng bị người kéo lại, nhào vào một cái ôm ấm áp.
"Quá không ngoan, còn dám hùa theo Sở Tinh Châu trêu ghẹo tôi." Hứa Kỷ Trạch nhéo nhéo má của Chu Hạc.
Xúc cảm mềm mại như bánh bột nếp, đàn hồi khiến người nghiện.
Động tác quá bất ngờ khiến Chu Hạc mơ màng mở mắt, vừa nhìn liền thấy Hứa Kỷ Trạch mỉm cười nhìn cậu.
"Tôi đang mơ sao?"
"Đúng vậy, chỉ là mơ thôi." Hứa Kỷ Trạch vừa nói, đôi tay đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-o-la-van-nhan-me/355378/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.