"Đêm qua Tiểu Quất lại kêu xuân, anh nói xem, mèo cũng tới mùa tìm bạn rồi, chúng ta có nên cho nó tìm một con mèo cái không?" Chu Hạc ngồi bên giường bệnh, vừa lau tay cho Hứa Kỷ Trạch vừa nói.
"Hay là nên đưa nó đi là tuyệt dục?" Chu Hạc hỏi rồi phì cười nói.
"Nó còn chưa hôn con mèo khác phái nào đâu, mất đi hai quả cherry thì tội Tiểu Quất quá."
"Tiểu Quất là do anh nuôi, nên để anh quyết định mới phải."
Chu Hạc lau tay xong lại cẩn thận đắp chăn cho anh, ý cười dần đạm đi, cậu rũ mắt, nói: "Hứa Kỷ Trạch, tỉnh lại được không, anh không tỉnh thì ai quyết định giúp Tiểu Quất bây giờ?"
"Không nói Tiểu Quất, chúng ta tiếp tục đọc sách đi." Chu Hạc mỉm cười đứng lên lấy một quyển sách trên kệ, yên tĩnh ngồi một bên đọc sách cho anh nghe.
Còn Hứa Kỷ Trạch vẫn nằm yên bất động, chỉ có lòng ngực cực nhỏ lên xuống tỏ vẻ anh còn hít thở.
Hộ sĩ thật lo lắng cho tình trạng của Chu Hạc, so với viện trưởng đang nằm trên giường thì Chu Hạc mới là đối tượng đáng chú ý.
Hộ sĩ sợ rằng cậu sẽ bị trầm cảm mất.
Sở Tinh Châu nhận được điện thoại của hộ sĩ thì chạy đến An Miên bệnh viện kéo Chu Hạc cùng đi ăn trưa.
Sau khi chắc chắn cậu đã ăn được kha khá thì đem hai bình rượu ra cùng Chu Hạc uống.
Chu Hạc mấy ngày nay tâm trạng luôn rầu rĩ không vui, còn tự trách bản thân rất nhiều lần, lúc này thấy rượu thì không hề chần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-o-la-van-nhan-me/355372/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.