Chương trước
Chương sau
Tiếng kèn tiếng khóc vang lên trong đám tang, bầu không khí trang nghiêm lại đượm buồn.

Từng người mặc áo trắng đen đi đến thắp nhang, Chu Hạc như người vô hồn đứng ở một bên nhìn di ảnh.

Cậu không biết buổi tang lễ bắt đầu từ khi nào, kết thúc hay chưa, ai ai đã đến, chỉ lẳng lặng đứng đó như một pho tượng.

Đến cuối vẫn là Sở Tinh Châu sợ cậu không chịu nổi nên cưỡng chế kéo Chu Hạc vào phòng nghỉ, muốn cậu nghỉ ngơi.

Chu Hạc vừa đi không lâu thì một quý bà trong bộ đồ đen trắng xuất hiện. Bà là mẹ của Hứa Kỷ Trạch, nhưng trên mặt bà cũng không hiện vẻ đau buồn. Lý Quý chỉ tượng trưng thắp nhang như đã làm hết bổn phận.

Thanh Trà khó tin nhìn người mẹ lạnh nhạt này, cha thì không nói nhưng mẹ vốn rất yêu thương anh trai cơ mà? Kể từ lúc anh trai bị đuổi ra khỏi nhà thì bà như thay đổi, không quan tâm hỏi thăm lấy một câu.



Đến khi anh trai bị bệnh bà cũng chẳng đi thăm một lần, anh trai nguy kịch thì bà cũng không đến. Đám tan con trai nhưng bà chẳng chảy một giọt nước mắt.

Thanh Trà tuyệt vọng vô cùng, đây có còn là mẹ của cô không?

"Mẹ, sao mẹ không đau lòng? Anh trai chết rồi, đã chết rồi! Mẹ không quan tâm anh ấy sao?!" Thanh Trà kéo lấy tay bà hỏi.

Nghe đến đây, gương mặt của Mẫn Ly khẽ biến sắc, bà lạnh giọng nghiêm khắc nhìn Thanh Trà: "Anh con chưa chết, đừng nói bậy."

Thanh Trà trừng to mắt, đôi môi run rẩy nói không nên lời: "Mẹ, mẹ có sao không? Đừng làm con sợ mẹ ơi."

"Anh trai đã chết rồi, đừng đừng..."

"Mẹ nói anh trai con chưa chết!" Mẫn Ly lớn tiếng nói. Lý Quý thấy vợ không bình tĩnh cũng chẳng khuyên ngăn, ông lấy danh nghĩa là người nhà của Hứa Kỷ Trạch để tiễn đi các vị khách, trong căn phòng lúc này chỉ còn ba người.

"Đây là anh trai con, người này là anh của con!" Mẫn Ly kéo lấy tay Sở Tinh Châu nói.

Thanh Trà muốn ngăn lại mẹ mình, cô nghĩ mẹ đã bị kích thích nên nói chuyện không lựa lời. Sở Tinh Châu sao có thể là anh của cô!

Bà hoàn toàn không để tâm Thanh Trà nói gì, chỉ lo kéo lấy cánh tay của Sở Tinh Châu, cường điệu nói: "Đây là anh trai con!"

"Tinh Châu, Tinh Châu, con chưa chết đúng hay không?" Đôi tay siết chặt lấy tay anh, mạnh tới mức móng tay bấu vào lớp áo tạo ra những dấu ấn bén sâu.

Thanh Trà kéo lấy bà, mong bà mau buông tay ra, cô vừa nhìn liền biết móng tay dài của mẹ cách một lớp vải đã bấu vào da thịt của Sở Tinh Châu. Với lực độ này tay anh chắc chắn đã chảy máu!

Ba người cứ như vậy níu kéo ở giữa căn phòng. Hương khói lượn lờ phủ trước bức di ảnh một tầng khói mỏng, Hứa Kỷ Trạch như mỉm cười nhìn hình ảnh buồn cười trước mắt.

Sở Tinh Châu không buồn không vui nâng mắt nhìn người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Mẫn Ly thấy anh nhìn bà, trong lòng như nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ ở quá khứ, cơ thể vô thức buông tay như né tránh tà ma, bà sợ hãi lùi về sau một bước.

Đến khi bà ý thức được bản thân vừa làm gì, lại nhìn ánh mắt như đã biết trước của Sở Tinh Châu. Bà suy sụp bụm mặt khóc: "Mẹ xin lỗi, mẹ không khống chế được, mẹ xin lỗi con."

Thanh Trà hoảng loạn đỡ lấy mẹ, để bà không ngã khụy xuống đất.

Từ lúc bước vào tang lễ của Hứa Kỷ Trạch bà không hề khóc, nhưng lúc này chỉ vì hành động vừa rồi của mình mà nước mắt chua xót không ngừng tuôn rơi.

Sở Tinh Châu đi lên đưa cho bà chiếc khăn tay, anh cố gắng để giọng nói của anh không quá đông cứng, nhấp môi nói: "Không sao đâu... thưa mẹ."

Thanh Trà mờ mịt nhìn hai người, mẹ sao?

"Cạch." Cánh cửa phòng được đẩy ra, Chu Hạc ngơ ngác hỏi lại.

"Mẹ của anh?"

Ánh mắt hoang mang nhìn cảnh tượng trước mặt. Khi nhìn đến gương mặt của Mẫn Ly thì Chu Hạc ngẩng người.

Người này không phải mẹ của Sở Tinh Châu sao?

Tuy thời gian đã để lại trên khuôn mặt bà dấu vết của năm tháng nhưng vì được bảo dưỡng tốt nên còn có thể nhìn ra đường nét xinh đẹp vốn có của bà. Tuy có khác nhau nhưng đây rõ ràng là mẹ của Sở Tinh Châu!

Giống hệt bức ảnh treo trong nhà của anh!

Chu Hạc nhớ đến hình ảnh trong tranh, một cặp vợ chồng và một đôi song sinh.

Sở Tinh Châu và Hứa Kỷ Trạch là anh em?!

Theo cậu nhớ thì Sở Tinh Châu nói họ là sinh đôi và nói họ rất giống nhau nhưng rõ ràng gương mặt của hai người không giống.

Điều gì sẽ làm một cặp sinh đôi khi nhỏ giống hệt nhau nhưng khi lớn lại khác?

Phẫu thuật thẩm mỹ sao?

Từ góc độ nào đó mà nói, Chu Hạc đã đoán đúng, Mẫn Ly không thể chịu đựng được việc mỗi ngày nhìn thấy gương mặt của Sở Tinh Châu nên khi ly hôn đã mang theo Hứa Kỷ Trạch đi làm phẫu thuật. Không muốn nhìn họ có khuôn mặt giống nhau.

Khi ấy Hứa Kỷ Trạch mới bao nhiêu tuổi?

Mẫn Ly thấy Chu Hạc bước vào như tìm thấy vị cứu tinh, bà nhanh tay kéo lấy Chu Hạc vào phòng. Như là cố gắng khiến Sở Tinh Châu vui, nói: "Con thích cậu ấy phải không?"

"Cả hai đều thích đúng không? Thật tốt thật tốt, như vậy thì con vẫn chưa chết, hahaha chưa chết, thật tốt quá." Bà loạn ngôn nói, ngoài Sở Tinh Châu ra thì không ai nghe hiểu bà nói cái gì.

Thanh Trà kéo lấy mẹ mình, cô nghĩ mẹ đã bị kích thích nên nói chuyện không lựa lời. Sở Tinh Châu sao có thể là anh của cô!

Dù cho anh là con của chồng trước nhưng cô chỉ có một người anh tên Hứa Kỷ Trạch mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.