Tiếng kèn tiếng khóc vang lên trong đám tang, bầu không khí trang nghiêm lại đượm buồn.
Từng người mặc áo trắng đen đi đến thắp nhang, Chu Hạc như người vô hồn đứng ở một bên nhìn di ảnh.
Cậu không biết buổi tang lễ bắt đầu từ khi nào, kết thúc hay chưa, ai ai đã đến, chỉ lẳng lặng đứng đó như một pho tượng.
Đến cuối vẫn là Sở Tinh Châu sợ cậu không chịu nổi nên cưỡng chế kéo Chu Hạc vào phòng nghỉ, muốn cậu nghỉ ngơi.
Chu Hạc vừa đi không lâu thì một quý bà trong bộ đồ đen trắng xuất hiện. Bà là mẹ của Hứa Kỷ Trạch, nhưng trên mặt bà cũng không hiện vẻ đau buồn. Lý Quý chỉ tượng trưng thắp nhang như đã làm hết bổn phận.
Thanh Trà khó tin nhìn người mẹ lạnh nhạt này, cha thì không nói nhưng mẹ vốn rất yêu thương anh trai cơ mà? Kể từ lúc anh trai bị đuổi ra khỏi nhà thì bà như thay đổi, không quan tâm hỏi thăm lấy một câu.
Đến khi anh trai bị bệnh bà cũng chẳng đi thăm một lần, anh trai nguy kịch thì bà cũng không đến. Đám tan con trai nhưng bà chẳng chảy một giọt nước mắt.
Thanh Trà tuyệt vọng vô cùng, đây có còn là mẹ của cô không?
"Mẹ, sao mẹ không đau lòng? Anh trai chết rồi, đã chết rồi! Mẹ không quan tâm anh ấy sao?!" Thanh Trà kéo lấy tay bà hỏi.
Nghe đến đây, gương mặt của Mẫn Ly khẽ biến sắc, bà lạnh giọng nghiêm khắc nhìn Thanh Trà: "Anh con chưa chết, đừng nói bậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-o-la-van-nhan-me/3277056/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.