[Hệ thống giải khóa đếm ngược 3 ngày, xin hãy chờ đợi.]
Chu Hạc hoàn toàn không nghe được hệ thống thông báo, cũng không có tâm tư đi phân biệt đâu là âm thanh lạ hay âm thanh xì xào của người xung quanh, lỗ tai cậu chỉ còn nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, và tiếng va chạm khi nãy.
Chu Hạc bò dậy khỏi mặt đất, đôi chân run rẩy đi đến chỗ Hứa Kỷ Trạch.
"Làm ơn, ai đó làm ơn gọi cấp cứu, làm ơn giúp tôi với!" Chu Hạc run giọng nói. Điện thoại của cậu cũng không biết đã văng đi nơi nào, chỉ có thể không ngừng cầu xin sự giúp đỡ của người xung quanh.
Chu Hạc ôm lấy Hứa Kỷ Trạch, sự sợ hãi cùng bất an bao trùm lấy cậu, đại não không còn suy nghĩ được gì, cậu bất lực gọi tên Hứa Kỷ Trạch.
"Hứa Kỷ Trạch, đừng ngủ, anh mở mắt ra được không, đừng ngủ." Mười đầu ngón tay lạnh lẽo của Chu Hạc chạm vào gương mặt trắng bệch của anh. Làn da lạnh run tiếp xúc với máu tươi ấm áp, khiến cậu cảm thấy nó thật nóng, máu đỏ nóng cháy như muốn thiêu đốt đôi tay cậu, rút cạn chút hơi ấm cuối cùng còn đọng trong cơ thể.
Sao lại thế này? khi nãy cậu không cảm nhận được tiếng bánh xe lại gần, thậm chí không nghe được tiếng còi xe hay người xung quanh hét chói tai, đến khi chiếc xe chạy đến trước mặt, Chu Hạc mới biết được nguy hiểm.
Nếu cậu nghe được thì đã né tránh, Hứa Kỷ Trạch cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-o-la-van-nhan-me/3277055/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.