Sở Tinh Châu chắc hẳn rất nôn nóng tìm cậu, thế mà Chu Hạc đi đến đêm khuya mới về lại còn trong bộ dáng này.
Chu Hạc muốn mở miệng giải thích nhưng Sở Tinh Châu với gương mặt tuấn mỹ điềm tĩnh, động tác ưu nhã từ trong túi áo lấy ra điện thoại, "răng rắc" liên tục chụp ảnh, miệng còn nói: "Thật phẳng."
Chu Hạc nghe vậy thì lập tức xù lông: "Phẳng thì thế nào? Ngực phẳng mặc đồ mới đẹp!"
Không đúng. "Tôi là đàn ông thì phẳng phải rồi?"
Chu Hạc nhanh chân đi đến cạnh anh, muốn lấy điện thoại xóa mấy bức ảnh kia, cậu chỉ vừa vươn tay thì Sở Tinh Châu đã đưa điện thoại cho cậu.
Chu Hạc bất ngờ bị nhét điện thoại vào tay, còn chưa kịp phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đây là điện thoại của cậu mà.
"Nó và áo khoác bị rơi trước khu nghỉ chân." Sở Tinh Châu nói.
"A? Cảm ơn." Bao nhiêu câu nói đều bị cậu nuốt ngược vô bụng, nghẹn muốn chết.
Chu Hạc nhanh tay muốn xóa các ảnh vừa chụp, nhưng xem lại thì thấy cậu mặc váy đúng là đẹp, Chu Hạc tự luyến nói.
Sở Tinh Châu ngồi trên sô pha, chỉ cần ngẩng đầu thì đập vào mắt là một tấm lưng trắng nõn, đầu vai thon gọn, xương bướm như có như không, eo lưng đều được dây đỏ đen chéo buộc lấy, nếu vương tay kéo đi cái nơ bướm ở phía dưới thì...
Chu Hạc đang xóa ảnh thì cảm thấy sau lưng chợt lạnh, quay đầu thì thấy Sở Tinh Châu đã kéo dây váy của cậu, trên tay anh còn cầm đuôi dây màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-o-la-van-nhan-me/277631/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.