"Phó Đoạn, em cùng (Hứa) Kỷ Trạch thật sự không có quan hệ gì cả!" Chu Hạc cố gắng vùng vẫy ra khỏi tay Phó Đoạn.
"Kỷ Trạch, kêu gọi thân mật như vậy còn nói không có quan hệ." Phó Đoạn không tin lời giải thích của cậu. Phó Đoạn mạnh tay đẩy cậu vào biệt thự, rồi khởi động chế độ đóng tất cả các cái cửa lại.
"Anh ấy là bác sĩ, chỉ tình cờ gặp em rồi hỏi về bệnh dạ dày của em mà thôi!"
"Lời nói dối thật cũ kỹ."
Chu Hạc điên cuồng vặn mở chốt cửa, nhưng Phó Đoạn khởi động chế độ khóa chết, còn đổi cả mật khẩu, dù cậu cố gắng như thế nào cũng không thể mở.
"Em nên ngoan ngoãn ở nhà và suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi." Nói xong Phó Đoạn liền xoay người đi, giam lỏng Chu Hạc trong căn biệt thự.
Một ngày rồi một tuần qua đi, Phó Đoạn cũng không trở về biệt thự, ngoài người giúp việc đúng giờ xuất hiện thì chỉ có một mình Chu Hạc ở đây. Cửa đã có vệ sĩ canh giữ, điện thoại đã bị hắn tịch thu, Chu Hạc hoàn toàn đã bị cách biệt với thế giới bên ngoài.
Chu Hạc thẫn thờ ngồi trước giá vẽ, cũng không biết vẽ cái gì, chỉ là đến đây ngồi theo thói quen mà thôi, bỗng cơ thể dần khô nóng, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, là dấu hiệu kỳ động dục đã đến. Chu Hạc loạng choạng đứng dậy muốn đi tìm thuốc ức chế.
Trong phòng vẽ có dự phòng sẵn, Chu Hạc luống cuống mở ra tủ nhưng thuốc bên trong đã hết rồi, cậu nôn nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-o-la-van-nhan-me/277617/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.