Chương trước
Chương sau
Trong một căn phòng khám khép kín, ở giữa là một tấm kính trong suốt chia căn phòng ra làm hai, trên góc phải tấm kính có các lỗ khí nhỏ.
Trong phòng có hai hương vị tin tức tố của Alpha và Omega say mê quấn quýt với nhau. Hương rượu vang đỏ cường thế quấn lấy hương hoa hồng không chịu buông tha, như mạnh bạo lại như dịu dàng vuốt ve.
Chu Hạc hai má ửng hồng ngồi trên ghế, cơ thể nhịn không được run rẩy, ánh mắt ngập nước mê ly nhìn về phía trước. Cả người đều như chìm vào đại dương của rượu, da thịt dần bị màu đỏ thuần hậu của rượu thấm đẫm, làn da trắng nõn ửng hồng mê người.
Chu Hạc khó nhịn vươn tay về phía trước, năm ngón tay thon dài đặt lên lớp kính trong suốt ở giữa phòng, bàn tay run rẩy kề sát mặt kính.
Sở Tinh Châu đang đứng ở phía đối diện, bàn tay to cách một lớp kính chạm vào tay Chu Hạc. Sở Tinh Châu hơi thở nóng rực, anh từ trên cao nhìn xuống mỹ lệ Omega, ánh mắt luôn điềm tĩnh lại hiếm thấy một tia dịu dàng nhưng tin tức tố lại không chịu nhường nhịn, bá đạo xuyên qua lỗ nhỏ trên kính trực tiếp vây lấy Omega trước mắt.
Chu Hạc mím môi kiềm chế tiếng nức nở, cả cơ thể càng thêm run rẩy, đốt ngón tay cũng nhiễm màu hồng phấn.
"Được rồi, dừng lại." Bác sĩ đứng ở bên ngoài hô lên.
Sở Tinh Châu nghe vậy từ từ thu hồi tin tức tố, ngoại trừ một tầng hơi mỏng mồ hôi ở trên trán và hơi thở hơi gấp gáp thì hoàn toàn không khác gì bộ dáng tinh anh thường ngày.
Chu Hạc lại khác, cậu như muốn xụi lơ trên ghế, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt đỏ hồng, phải ngẩng đầu lên hít thở.
Sở Tinh Châu đi vòng qua căn phòng của cậu, đỡ lấy Chu Hạc đưa cậu ngồi trên giường. Cánh tay chạm vào Chu Hạc lại nóng bỏng lạ thường, khiến cơ thể đang mẫn cảm của cậu lập tức mềm xuống, cả người như không xương dựa vào lòng anh.
"Xin lỗi, tôi nhịn không được." Sở Tinh Châu âm thanh xin lỗi nói.
"Không, không sao... là do tôi chưa khống chế tốt tin tức tố." Chu Hạc vô lực xua tay nói.
Chu Hạc từ khi phân hóa liền bị Phó Đoạn tiêm vào thuốc ức chế, thời gian cậu sử dụng tin tức tố ít đến đáng thương, nói chi là khống chế nó.
Bùi Lương đúng lúc cầm báo cáo đi vào, nói: "Vì thời gian giao lưu quá ngắn nên chưa có sự tiến triển rõ rệt, hai người phải thường xuyên giao lưu tin tức tố hơn."
Chu Hạc thấy Bùi Lương bước vào thì run lên, dù hắn chỉ là Beta nhưng thần kinh của Omega vừa phóng thích tin tức tố rất mẫn cảm, cậu lập tức vùi mặt vào lòng ngực Sở Tinh Châu để trốn tránh.
Sở Tinh Châu cũng không khá hơn là bao, tính cách độc chiếm dục của Alpha hoàn toàn bị kích phát, anh ôm chặt Chu Hạc vào lòng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Bùi Lương.
Bùi Lương khóe mắt giật giật, thiệt muốn không để ý hình tượng mà trợn trắng mắt. Rõ ràng là Sở Tinh Châu bảo hắn khi hai người vừa giao lưu xong thì lập tức vào phòng báo cáo!
Một bác sĩ chuyên nghiệp sẽ không mắc sai lầm như thế này, nên đợi người bệnh cảm xúc ổn định thì mới vào. Nhưng ai bảo Sở Tinh Châu là cấp trên của hắn, là người phát lương cho hắn.
Bùi Lương trong lòng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng muốn ôm người ta mà cứ đổ trách nhiệm cho hắn.
Năm phút sau Chu Hạc đã bình tĩnh trở lại, ngượng ngùng nhẹ đẩy Sở Tinh Châu, anh cũng biết ý mà buông cậu ra.
Thấy cả hai đã ổn, bác sĩ nói tiếp: "Chữa bệnh yêu cầu một quá trình xuyên suốt và lâu dài, hi vọng hai người đừng bỏ dở giữa chừng."
"Hai tuần nhớ kiểm tra sức khỏe một lần, còn có... bệnh dạ dày của Chu thiếu đã tốt, điều dưỡng thêm một thời gian liền khỏe lại."
"Cảm ơn bác sĩ." Chu Hạc mỉm cười, Bùi Lương nhìn ngây người, sau đó bị ánh mắt cảnh cáo của Sở Tinh Châu làm cho bừng tỉnh, hắn tạm biệt rồi ra khỏi phòng.
Trong lòng thầm than, Chu Hạc quả nhiên mị lực hơn người, chỉ là cười thôi cũng có sức sát thương quá lớn. Không chạy nhanh ra ngoài thì tiền lương tháng này sẽ giảm mất.
...
Vào sáng hôm nay, hồ sơ bệnh án của Chu Hạc mới được đưa tới trước mặt Phó Đoạn.
"Vì bệnh viện đó có người đứng sau, thân phận không nhỏ... nên rất khó điều tra." Thư ký giải thích.
Phó Đoạn trầm mặc lật xem, càng xem sắc mặt càng đen.
Bệnh đau dạ dày, một tháng có ít nhất bốn lần vào bệnh viện để điều trị, nguyên nhân là ăn uống không biết tiết chế.
Thư ký biết Phó Đoạn nhất định xem không hiểu nguyên nhân nên chu đáo điều tra thêm vào ngày Chu Hạc đến bệnh viện, trước đó cậu đã đi đâu, kết quả là đi ăn cùng Phó Đoạn.
"Chúng ta không gọi món cay được chứ?" Chu Hạc ấp úng hỏi Phó Đoạn đang ngồi đối diện.
Phó Đoạn không để ý nói: "Em không phải thích ăn cay sao, anh đã chọn món rồi, em ăn đi." Giọng điệu không cho phép cãi lại.
Chu Hạc mỉm cười gật đầu nhưng trong đôi mắt ánh sáng lại ảm đạm xuống. Tr𝘶𝙮ệ𝓃‎ ha𝙮?‎ Tìm‎ 𝓃ga𝙮‎ tra𝓃g‎ chí𝓃h‎ [‎ tr𝘶mtr‎ 𝘶𝙮e𝓃.𝖵𝓃‎ ]
Phó Đoạn không thích ăn cay, Chu Hạc không thể ăn cay nhưng trên bàn ăn các món đầy ớt cay Chu Hạc đều phải một mình ăn hết.
Hai người không thích ăn cay người thích ăn cay là Dự Lam. Phó Đoạn lại nghĩ cậu có cùng sở thích với Dự Lam, dù Chu Hạc từng tỏ vẻ bản thân thích đồ ngọt nhưng hắn chẳng bao giờ nhớ.
Dạ dày nóng rát quặn thắt đau đớn cũng chỉ có Chu Hạc một mình chịu đựng. Một mình cậu đi khám bệnh, rồi lại một mình cậu yên lặng chờ đợi bản thân khỏe lại nhưng chào đón cậu là một bàn đồ ăn toàn ớt cay.
Chỉ vì hôm ấy Phó Đoạn nói chuyện điện thoại cùng Dự Lam, tâm trạng tốt nên muốn dẫn Chu Hạc đi ăn. Xem cậu là Dự Lam mà đối đãi.
Phó Đoạn nhíu mày nhìn bệnh án, âm thanh không vui nói: "Cậu ấy không thể ăn cay thì sao không chịu nói. Cuối cùng chỉ vì để bản thân giống Dự Lam hơn mà thôi."
"Vì lợi ích mà làm đến nước này, tôi thật nhìn lầm cậu ta." Phó Đoạn không vui nói.
Phó Đoạn chính là người như vậy, sẽ không bao giờ nhận sai lầm về phía mình, nếu có sai thì là người khác sai.
Khi Phó Đoạn nhìn thấy bệnh tình của cậu thì có chút sầu lo, nhưng chỉ "có chút" mà thôi. Sau đó hắn lại nghĩ đây chắc chắn là kế hoạch của Chu Hạc, cậu làm vậy là để hắn phát hiện sau đó lo lắng cho cậu.
Nếu không thì tại sao phương thức liên hệ thứ 2 lại ghi số điện thoại ở nhà, chắc chắn cậu đã có dự mưu từ trước. Tiếc là chưa kịp thực hiện thì đã bị bắt cóc.
Phó Đoạn lấy một điếu thuốc, nếu tìm được Chu Hạc hắn sẽ nói với cậu rằng: Không cần phải giả vờ như vậy. Dù cậu không phải Dự Lam nhưng hắn vẫn sẽ cho cậu những thứ cậu muốn, không cần vì thu hút sự chú ý của hắn mà làm việc này.
Nhưng hiện tại Chu Hạc không có ở đây, Phó Đoạn phun ra một cột khói, mơ hồ nghĩ: Nếu cậu xuất hiện thì hắn sẽ không so đo, mà sẽ tha thứ tội danh dám tính kế hắn của cậu.
Chung quy là do Chu Hạc quá yêu hắn.
Phó Đoạn tự cho là đã tìm được đáp án, hắn không có hứng thú để xem tiếp bệnh án của Chu Hạc, đứng lên đi về phòng. Mà trong các tờ giấy, có một tờ không phải là bệnh dạ dày mà là gãy xương, cả năm ngón tay trên bàn tay phải đều bị gãy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.