Thực tế tôi rất lo lắng muốn dẫn em đi làm kiểm tra, lúc nghe Bạch Mặc Thư nói em bị rối loạn lưỡng cực trái tim tôi như muốn vọt ra ngoài.
Tôi từng nghe qua rồi, nhưng chưa từng gặp phải.
Rối loạn lưỡng cực làm bị thương người khác cũng tự làm chính mình bị thương.
Tôi gần như dùng tốc độ nhanh nhất đưa em về nhà, ấn trên giường bắt đầu lột quần áo.
Em hoảng sợ như con thú nhỏ cố gắng thoát khỏi bàn tay tôi.
Tôi đỏ mắt nhìn những dấu vết hồng hồng xanh xanh trên người em, cúi đầu cẩn thận hôn lên chúng.
Thấy sắc mặt của tôi không ổn, em ôm lấy mặt tôi, nghiêm túc giải thích.
“Chú à, em không có làm mình bị thương.”
Tôi không nghe được em nói gì, vuốt ve vết đỏ bên hông, vô cùng khổ sở.
Sao lại không phát hiện ra sớm hơn chứ?
Có phải em đã phải tự mình chịu đựng suốt bao lâu nay.
“Chú à, anh nghe em nói.”
Tôi yên lặng ôm chặt em vào lòng, chôn mặt ở cổ em lặng lẽ rơi nước mắt.
“Đều là chuyện của thế hệ trước rồi, giờ không sao nữa đâu chú à.”
Em hôn tôi dỗ dành.
“Năm ấy người tình của ba em mang theo con của mình đến tìm mẹ em, trong lúc tranh chấp em thấy bà ta đẩy mẹ của em, làm mẹ khó sinh mà chết. Vì bà ta dắt theo con trai đến nên ông ngoại của em mới bịt miệng mọi người, cho bà ta một số tiền rồi đuổi đi, còn đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ngot-ngao-cua-sep-tong/2905340/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.