Chuyện hôn ước theo sự xuống đài của bác hai Trì gia nên cũng chẳng làm được cái, những người kiên trì với chuyện này cũng bị kiểm soát, bé cưng của tôi cũng ngồi ổn định trên vị trí chủ nhà.
Vậy nên tính toán đến chuyện kết hôn thôi.
Bé cưng còn một tháng nữa là đủ tuổi kết hôn theo pháp luật.
Hôm đi đăng ký, tôi cố ý đến sớm đón em.
Phải rồi, còn mang theo con mèo của em.
Vào cái ngày mà tôi vừa nhìn đã yêu em, là khi em đang chơi với con mèo đó.
Dù sao cũng coi như người chứng kiến tình yêu của hai người bọn tôi, nên dĩ nhiên đi đăng ký cũng phải mang theo rồi.
Lại nói nữa, hình như tôi với con mèo này không hợp nhau, nó vừa thấy tôi liền xù lông, tôi ghét nó lúc nào cũng hôn bé cưng của ta.
Hôm nay phải mang nó ra ngoài, mà nó không cho tôi ôm, khi mà ta quyết định từ bỏ thì nó lại thong thả ung dung bước lên xe.
Tôi dựa vào xe khinh bỉ nhìn con mèo kia qua cửa sổ xe, đồ mồn lèo, muốn ra hả, không có cửa đâu, còn lâu mới cho mày ra.
Nó căm giận mà cào cửa sổ.
Tôi nhìn thấy em ở xa xa, em đang bị đám người vây quanh nói gì đó, tôi trông thấy có chút ghen tuông, vừa mới bước được một bước, bị một cô gái chặn lại.
“Anh Kình Lâm?”
“Dung Dung? Em cũng học ở đây à.”
Em gái Khương Triệt - Dung Dung.
“Vâng ạ, anh làm gì ở đây thế?”
“Đón người yêu của anh.”
“Ồ ồ, chị dâu tên gì thế, biết đâu em lại quen, em tìm giúp anh cho.”
“Không cần, em ấy đến rồi, Trì Nhiên.”
Nghe thấy tên này Dung Dung sửng sốt một chút, ngay sau đó cười.
“Chính là người kia?”
Khương Triệt biết chuyện, nên Khương Dung Dung biết cũng không lạ, tôi cười nhạt gật đầu, quyết định bao giờ thấy Khương Triệt phải đánh cho cậu ta một trận.
“Em không nghĩ anh coi anh ấy là thế thân đâu, anh trai em là tên ngốc nên không nhìn ra, anh Kinh Lâm, yêu đương là phải thẳng thắn, yêu là phải dũng cảm nói ra, nào ước định đi.”
Con bé cười tủm tỉm.
Tôi bất đắc dĩ liếc nó một cái, không ngờ lại bị một cô bé dạy dỗ ở đây.
“Ước định thì ước định.”
Tôi không coi Trì Nhiên là thế thân, Bạch Mặc Thư không xứng.
Chỉ là sự xuất hiện của Trì Nhiên thật sự rất kỳ quặc, tôi thích em nhưng lại không dám nói ra khi chưa xác nhận em đã hoàn toàn an toàn.
Vì thế chỉ có thể vờ thông qua một bản hợp đồng, tạm thời giữ em lại, cũng nhắc mình đừng đi quá giới hạn, nhưng mà loại chuyện này, ai mà đoán trước được sẽ như thế nào chứ.
Khoảnh khắc mà Trì Nhiên nhìn thấy tôi, liền nói gì đó với người bên cạnh mấy câu rồi chạy về phía tôi, khi nhìn thấy Khương Dung Dung thì hơi nhíu mày lại.
Cũng may Khương Dung Dung là người thức thời, lửa giận sắp bùng nổ liền bị cái khom lưng và câu chào “Chị dâu” của con bé dập tắt.
“Còn...còn chưa có phải.”
Bé cưng có chút ngẩn ngơ.
“Chưa có phải? Tý nữa đi đăng ký là phải rồi, chỉ là chào trước thôi.
Tôi vươn tay xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của em.
“A, chào em.”
Tôi phụt cười ra tiếng.
Trước khi xe rời đi, Khương Dung Dung vẫy tay chào bọn tôi, còn giơ một ngón tay út.
Tôi biết là con bé đang nhắc nhở mình, gật đầu với nó một cái.
Bé cưng lên xe, mèo con nhảy vụt một cái tới ghế phụ, được em ôm lấy.
Má nó, chỉ lo nói chuyện với Khương Dung Dung, thế mà lại bị con ranh này cướp mất.
Tôi tức giận, nhưng tôi không nói.
Vì thế, bên má liền truyền đến một cảm giác mềm mại.
“Em ôm nó, cũng vẫn sẽ ôm anh, Chú à đừng ghen mà.”
Thỏa mãn.
Bé cưng của tôi hẳn là thiên sứ rồi.
Tôi đưa em đi đăng ký xong, sau đó liền đưa em đến nơi đã được trang hoàng trước đó, dưới bầu trời đầy pháo hoa, bổ sung thêm một lễ cầu hôn.
Tôi là sếp tổng truyền thống, người khác có cả trời pháo hoa, thì bé cưng của ta cũng phải có.
Không thể vì tục mà không làm cho em được.
Quả nhiên em ấy rất thích.
Dưới bầu trời pháo hoa, tôi quỳ xuống.
“Em không phải là người thay thế của bất cứ ai, em là người mà anh không đề phòng liền vừa gặp đã yêu, cũng là người làm bạn với anh suốt quãng đời còn lại. Bản hợp đồng kia, là thứ anh dùng để giữ em lại theo bản năng. Chính anh so với anh còn đã nhận ra rằng mình đã yêu em từ rất lâu rồi, Nhiên Nhiên, anh yêu em, vô cùng vô cùng yêu em.”
Em cúi người hôn lên môi tôi, cười giảo hoạt.
“Em cũng vậy, Chú à, em còn yêu anh nhiều hơn trong tưởng tượng của chính mình.”